Dương Trường Miên cũng cảm thấy mình cần luyện gan, đây là tu chân giới không phải thế giới hiện đại xã hội pháp trị, sơ sẩy một cái là chết ngay. Sau này gặp chuyện hung hiểm bị dọa cho phá gan hay khẩn trương quá mà ra bệnh tim thì không tốt tí nào.
Nam chính nhấp môi, hắn đã nghĩ tới một khả năng, kiếm linh của hắn, mũi thính thật sự, trên người Dương Trường Miên không có dị bảo là không có khả năng. Hắn không biết có nên mở miệng hỏi không, dù sao cũng mới ăn của người ta, bây giờ đè ra đánh một đốn rồi đoạt dị bảo thì hơi quá đáng, trước mặt còn là đối tượng liên hôn nữa chứ.
Dương Trường Miên nghi hoặc: "Sao huynh còn chưa rời đi? Ta muốn đi ngủ rồi."
Cậu muốn vào lều ngủ rồi, hắn không đi, còn đứng lù lù ở đây làm gì, ngắm trăng? Cậu không còn hơi sức đâu mà tiếp đón hắn đâu nha.
Nam chính nhìn lều trại rồi nhìn Dương Trường Miên, ra là cậu sống trên núi là thật, hắn không định mời cậu về khách điếm ở cùng, rất rắc rối.
Hàn Ngọc Nhiễm không nhiều lời: "Dương huynh, ngủ ngon. 20 ngày sau gặp."
Hắn vẫn là không hỏi ra khẩu có phải Dương Trường Miên đang giữ linh hỏa không. Hắn cảm thấy cậu không có tu vi nên sẽ không bắt được linh hỏa đã khai linh trí. Cậu cho hắn cảm giác rất yếu và nhát gan, linh hỏa một khi xuất hiện thế nào cậu cũng dọa cái chết khiếp không dám ở trên núi nữa. Hắn cảm thấy suy luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/2772633/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.