Một kích vừa thành, Dương Trường Miên sắc mặt trắng xanh đan xen, hít sâu mất tức mới ém xuống dục vọng muốn phun. Đây là tu chân đại lục, không phải Trái Đất, cảnh sát không có bắt cậu đâu.
Cậu xoa mồ hôi trên trán, trái tim bình bịch thẳng nhảy trong lồng ngực, cậu thế mà phản sát thành công, còn lông tóc không tổn hao gì, à, tốn mẹ nó 500 cống hiến rồi.
Dương Kiêu vẫn chưa chết, vết thương ở bụng không phải chí mạng, gã ta thoi thóp nằm ra đất ôm lấy bụng, thần sắc hoảng sợ tột đỉnh. Tu sĩ khác người thường ở chỗ, có linh lực chống đỡ một bộ phận máu và lục phủ ngũ tạng bị chấn nát.
666 tùng một hơi: [Bổ đao đi, để tránh đêm dài lắm mộng.]
0405 cắt ngang: [Khoan xí đã, cục cưng đi ói mửa rồi, để lát đi.]
666: [...]
Dương Trường Miên lần đầu đả thương người, cho dù người đó là người xấu cỡ nào thì cậu vẫn cảm thấy vi diệu. Nhưng 666 nói đúng, nếu bây giờ thả chạy gã, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu.
666 thấy cậu chậm chạp không có động tác, còn tưởng cậu nổi lòng từ bi không muốn giết người. Nó còn định khuyên nhủ: [Vẫn là giết đ-] Lời nói mắc kẹt trong cuống họng.
Dương Trường Miên tất nhiên sẽ không tha người muốn giết mình, cậu lấy túi không gian của gã ta xong rồi từ trong túi lấy ra bật lửa, chụm một đống Hỏa Minh thảo xung quanh, tiến hành phóng hỏa giết người.
666 nuốt xuống khuyên nhủ: [...]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/2772592/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.