Sau khi nam chính trở về khách điếm trong thành, các sư đệ của hắn ra đón.
Lần lịch luyện lần này ngoài dẫn dắt các sư đệ sư muội rèn luyện ra, hắn còn phải tìm dị bảo về cho tông môn. Đi theo hắn có 5 người, trong đó có sư muội cành vàng lá ngọc của Lạc Thiên Tông nữa.
Nam chính thì không cảm thấy gì, chỉ chuyên tâm ngồi xuống uống trà thượng hạng mà sư đệ khác đã gọi, một mực im lặng.
Hắn như ánh trăng, chỉ có thể xem không thể *** loạn, sư muội hắn muốn dựa đến gần, cũng chưa chắc hắn sẽ chú ý đến cô ta.
Các sư đệ khác cũng lục tục ngồi xuống, tất nhiên chỗ bên cạnh nam chính là dành cho sư muội bọn họ. Sư muội tên là Đào Kiều Kiều, con gái của một trưởng lão Lạc Thiên Tông, rất được lòng ông ta nên lần rèn luyện lần này, Đào Kiều Kiều nằng nặc đòi theo nam chính, ông ta cũng không thể nề hà mà chấp nhận.
Tiểu sư muội là bạch nguyệt quang trong lòng hầu hết các đệ tử Lạc Thiên Tông, Đào Kiều Kiều xinh đẹp, có chút kêu ngạo, ngang ngược nhưng bọn họ lại cảm thấy có cá tính, đáng yêu.
Đúng là một lũ mù, nam chính cảm thấy cô ta còn không đẹp bằng Dương Trường Miên vừa gặp.
Có một đệ tử hơi thông minh một chút, tên là Quý Minh, gã ta nhanh nhẹn mà dời đi đề tài, cung kính chấp tay nói với nam chính.
"Hàn sư huynh, la bàn của sư phụ ban cho vừa có phản ứng mới. Dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/2772506/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.