“Tôi vẫn chưa tha thứ cho hoàng tử đâu đấy.”
“Ta cũng không cần cậu xem mình như bạn thân vội.”
Sao hai đứa này còn ra dáng tsundere hơn cả tsundere hàng thật giá thật ngồi cạnh mình vậy, tôi xoa xoa thái dương. Trong xe ngựa, để hai ông tướng con khỏi giành giật chỗ ngồi cạnh tôi, Ernest đã bị chính tay tôi kéo lên làm bia đỡ đạn. Ghen tị với một thường dân, hơn hết lại còn là một người hầu là một chuyện không tưởng đối với quý tộc. Ngay cả với bạn thân là tôi, Luciano và Alistair vẫn không dám hoàn toàn tháo bỏ phòng bị. Thực chất, lúc còn bé bọn tôi cũng chẳng câu nệ gì mấy chuyện này, thấy buồn thì khóc thấy vui thì cười, nhưng khi dần dần phải bước vào vai trò người tiếp quản gia tộc thì lại là một chuyện khác. Ánh mắt Alistair không còn lấp lánh nữa, nhất là sau khi tôi cài Ernest vào bên cậu.
Có lẽ bạn sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi tôi có thể gắn chữ “người hầu” lên người Ernest tự nhiên như thế, vì nghe nó vô nhân đạo chẳng khác gì “nô lệ” cả. Nhưng có lẽ nó cũng không tệ đến thế…
Hoặc là nó tệ đến thế thật.
Theo như những gì tôi biết, công việc hiện tại của Ernest gần giống với một thư kí hơn là quân sư. Vì chưa được học kĩ về chính trị, cậu chỉ có thể cung cấp cho Alistair góc nhìn của nhân dân đối với những kế hoạch mang tầm ảnh hưởng lớn của cậu ta. Hoàng tử của chúng tôi vẫn còn quá nhỏ, cũng như chưa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589688/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.