Không gì có thể làm rõ được những thắc mắc của tôi ngay lúc này. Thực ra, tôi nghĩ mình đã có câu trả lời, nhưng nếu là thế thật thì quả cũng có hơi tức cười. Hoặc là không, ai mà biết được. Thấy tôi cứ trầm ngâm mãi, Luciano bất chợt nắm lấy cổ tay tôi, kéo dậy:
“Đừng suy nghĩ mãi thế, cậu sẽ đầy nếp nhăn đó! Nào, đi cưỡi ngựa với mình đi. Cũng lâu rồi mình chưa gặp Giọt Tuyết mà ha?”
Tôi phì cười. Ừ thì đi.
Luciano như nhảy cẫng lên khi nhìn thấy con ngựa trắng muốt của Oscar. Phải công nhận nó là một con ngựa đẹp, với bốn chân cao, khoẻ, cái bờm sáng bóng do được chải chuốt và chăm chuốt kĩ càng. Quý tộc thường sẽ đi săn trên ngựa của họ, vì thế nên chúng cũng được xem như bộ mặt của chủ. Thực ra, mọi thứ thuộc sở hữu của một nhà quý tộc, mọi việc mà họ làm, đều là vì mặt mũi của họ. Quý tộc sống vì thể diện, và họ cũng sống bằng chính cái thể diện ấy. Càng sớm nhận ra điều này, việc sinh tồn càng trở nên dễ thở. Ăn hương ăn hoa, chọn những bộ đồ được cắt may riêng thật đắt tiền hay những món trang sức đính đầy. Rất nhiều người ngao ngán sự tồn tại đầy mỏi mệt này, nhưng tôi nghĩ mình cũng dần quen rồi. Nhìn đôi mắt xanh lục bảo phản chiếu trong tấm gương tráng bạc, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải hiểu rằng mình chẳng có gì ngoại trừ tước hiệu này, khuôn mặt này, và cốt truyện của con otome game không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-otome-game/3589674/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.