Triệu Chi Ý vừa nhảy vào quan tài đã mặt giáp mặt với thứ bên trong.
Cô thấy hơi có lỗi với con rối gỗ bị cô đè lên nên nhỏ giọng nói xin lỗi. Cô chen chen, nằm sang bên cạnh rối gỗ, duỗi thẳng người. Thế này thoải mái hơn nhiều.
“Bên ngoài nguy hiểm quá, cho ta trốn nhờ tí.”
Ma ông cụ mãi mới đuổi kịp, nhoài đầu vào trong quan tài nhìn nhìn, rồi lại chen chen, ngồi xổm ôm xương, nghiến răng kẽo kẹt.
Triệu Chi Ý không đuổi nó: Thời khắc nguy nan, phải đùm bọc nhau.
Tổ đạo diễn chưa bao giờ gặp trường hợp này, há hốc mồm không nói lên lời, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao mới phải.
Đặc biệt là người quay phim của Triệu Chi Ý, sợ và sốc! Rồi, anh nhìn thấy trong khe hở của quan tài lòi ra một sợi ruy băng. Mồ hôi lạnh rớt lộp bộp!
Chẳng lẽ con quỷ kia mê gái đẹp nên vẫn luôn đi theo Triệu Chi Ý?
Anh sắp phát điên rồi, đáng tiếc khi anh nói phát hiện của mình cho đạo diễn nghe, đạo diễn còn cảm thấy tinh thần của anh không ổn lắm, định cho anh đi nghỉ ngơi.
“Có sợi ruy băng nào đâu? Mắt to hơn người.”
Anh quay phim: “???”
Chẳng lẽ mỗi mình mình nhìn thấy? Không chỉ đổ mồ hôi lạnh, anh còn suýt xỉu tại chỗ.
Ông trời ơi, tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn làm người thường, không muốn làm đứa con của vận mệnh đâu!
Triệu Chi Ý cũng không ngờ ma ông cụ lại theo cô vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-minh-tinh-tra-xanh-bi-nguoi-nguoi-ghet-bo/2874768/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.