Chương trước
Chương sau


Tệ hơn nữa chính là công tác quay chụp của Hạ Tiếu Tiếu không hề suôn sẻ.

Bởi vì đang nghẹn một bụng tức tối trong lòng nên sự hồn nhiên, hoạt bát không thể diễn tả ra một cách tự nhiên được, không đúng với yêu cầu, nhiếp ảnh gia không ưng được tấm nào, bắt cô phải chụp đi chụp lại.

Hạ Tiếu Tiếu vốn đang ức chế sẵn, Triệu Chi Ý còn đứng một bên xem, mỗi lần nhiếp ảnh gia nói cô chụp không tốt, cô ta lại giơ nắm tay “cổ vũ” với cô, trên đời này sao lại có người xấu xa như vậy chứ?

Bởi vì shot chụp của cô dây dưa kéo dài quá lâu, đến nỗi trợ lý của Vân Triết cũng phải tới thúc giục nên nhiếp ảnh gia đành phải tạm thời để shot chụp riêng một mình Hạ Tiếu Tiếu lại, chụp những ảnh chung với nam chính trước, có lẽ có thể khiến Hạ Tiếu Tiếu tìm được cảm giác.

Rất nhanh, Vân Triết đã hóa trang xong. Anh mặc một bộ đồ cổ trang màu đen, tay cầm cây sáo ngọc, tà áo bay bay, phong độ tư thái không gì sánh được, cộng thêm khí chất lạnh lùng, hờ hững, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Triệu Chi Ý ngồi trên băng ghế bấm điện thoại, đang bấm bấm thì chợt thấy xung quanh tự nhiên yên tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức trợn tròn hai mắt —— Tên công tử bột này đẹp trai quá đi, nếu để con diễm quỷ núi bên nhìn thấy thì mất đời giai trẻ.

Tiếc là gu của cô không phải là mấy tên thư sinh yếu ớt. Cô chỉ thích những kẻ mạnh ngang sức ngang tài với mình.

Vân Triết cũng nhìn thấy Triệu Chi Ý, cô đang ngồi cùng trợ lý của mình trên một băng ghế nhỏ, mặc một bộ váy dài màu đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ngũ quan kiều diễm tươi đẹp. Lúc này cô đang ngẩng đầu chớp mắt nhìn mình, tay còn cầm hộp sữa chua hút hút.

Hạ Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gọi:

- “Thầy Vân Triết!”

Vân Triết thu mắt, không nhìn nữa, đi tới.

Hạ Tiếu Tiếu cho rằng được Vân Triết dẫn dắt thì cô sẽ nhập tâm vào nhân vật tốt hơn, hoàn thành tốt công việc, đâu có ngờ rằng anh ta là một người lạnh lùng, lạnh nhạt, ánh mắt liếc sang lạnh lùng vô cảm—— nơi đó không có cảm xúc của con người, nhìn cô mà như đang nhìn tảng đá, khiến người ta lạnh lẽo tâm can. Cô không tiếp nhận nổi, sững sờ quên phản ứng ngay tại chỗ.

Nhiếp ảnh gia bất lực thật rồi:

- “Hạ Tiếu Tiếu, cô đang làm cái gì vậy?!”

Hạ Tiếu Tiếu xấu hổ đến đỏ mặt:

- “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Tôi không cố ý. Thầy Vân Triết diễn tốt quá làm tôi quên phản ứng, xin cho tôi một cơ hội nữa!”

Vân Triết:

- “Nếu cô chưa chuẩn bị tốt thì đi chuẩn bị thêm đi, tôi với Triệu Chi Ý chụp trước.”

Hạ Tiếu Tiếu suýt chút nữa bật khóc tại chỗ. Sự ghét bỏ lộ liễu của Vân Triết và ánh mắt quan tâm của Tần Chinh làm cô càng thêm xấu hổ, sau đó trơ mắt nhìn Triệu Chi Ý hoạt bát chạy tới, đặc biệt săn sóc nói:

- “Tiếu Tiếu cô mau đi nghỉ ngơi đi, tôi chụp trước cho!”

………… A a a a tại sao lúc trên máy bay tiện nhân Triệu Chi Ý này không bị bóp chết đi chứ? Tức chết cô!!

Vân Triết và Triệu Chi Ý chụp rất thuận lợi. Tuy Vân Triết xuất thân là ca sĩ từ chương trình tuyển chọn, nhưng mấy năm nay anh ta tham gia không ít các bộ phim truyền hình, diễn xuất tiến bộ lên theo từng bộ phim, lại thêm nỗ lực tập luyện nghiên cứu, cho nên diễn xuất khá là ổn. Còn Triệu Chi Ý vốn chính là một con quỷ già máu lạnh vô tình, tàn nhẫn, độc ác, tham quyền đoạt lợi quả thực là xuất phát từ tận linh hồn, diễn ra hình tượng đó quả thực là quá nhẹ nhàng.

Hai người đứng trước ống kính, Vân Triết gần như bị sốc bởi sự âm u, tàn nhẫn, lạnh lùng trong đáy mắt của Triệu Chi Ý.

- “Không tồi, không tồi, không tồi…… Cứ như vậy…… Cứ giữ tư thế đó! Tiểu Triệu nhìn qua bên này, đúng rồi!”

- “Hoàn hảo!!”

- “Tốt lắm! Tiểu Triệu rất tuyệt nha!”

Hạ Tiếu Tiếu vốn còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh Triệu Chi Ý bị chê cười, dù gì chuyện ả ta quyến rũ Vân Triết cũng không phải là bí mật gì. Vân Triết ghét Triệu Chi Ý cỡ nào cũng không phải là chuyện bí mật, hai người họ sao có thể yên ổn hợp tác chụp ảnh cùng nhau? Tại sao kết quả lại như thế này???

Hạ Tiếu Tiếu thật sự sụp đổ!

Trước khi hoàn mỹ kết thúc công việc, Triệu Chi Ý còn tới gõ cửa phòng hóa trang của cô:

- “Tiếu Tiếu cố lên! Cô cứ từ từ chụp, tôi về khách sạn trước đây.”

Cô đợi một lúc không thấy người đáp lại, nghi hoặc gãi gãi cằm. Tuy cô không phải người tốt bụng gì, nhưng rất quan tâm:

- “Đừng bỏ cuộc! Tôi tin cô có thể làm được!”

Tiểu Anh không khỏi rùng mình: Chị Triệu nhà cô thật là càng ngày càng đáng sợ.

Hai người cùng nhau trở về khách sạn. Trên đường về, Triệu Chi Ý vô tình lướt thấy lẩu cay thơm ngon, muốn ăn, Tiểu Anh chỉ đành kêu tài xế đổi hướng, tới một nhà hàng lẩu nổi tiếng gần đấy.

Triệu Chi Ý bấm di động một lát, đột nhiên thấy một tin tức mới:

- “Rối gỗ ở công viên trò chơi thủ đô bị mất trộm……”

Cô hơi sửng sốt, rối gỗ ở công viên trò chơi? Là người bạn nhỏ lúc trước cô gặp sao? Sao lại bị trộm mất?

Cô click mở tin tức ra đọc, rồi phát hiện ra sau khi “Cuộc đua sinh tử” nổi tiếng, nhà ma ở công viên trò chơi thủ đô cũng theo đó mà nghênh đón rất nhiều nhà thám hiểm, mà con rối gỗ xuất hiện trong chương trình, tất nhiên không thể thiếu bị vây xem, bị chụp ảnh chung, thậm chí còn có các chương trình khác đến mượn làm đạo cụ quay phim. Nghe nói rối gỗ bị thất lạc trong lúc vận chuyển, cũng không biết là bị ai trộm?

Tiểu Anh cũng đọc được tin tức này, kinh ngạc cực kỳ:

- “Không phải chứ? Thời buổi này đến cả rối gỗ cũng bị trộm sao? Một con rối gỗ có đang bao nhiêu tiền đâu.”

Triệu Chi Ý đâu có biết. Cô yên lặng một giây thầm cầu nguyện cho bé rối gỗ, sau đó thì không quan tâm nữa, bắt đầu lên mạng chiến đấu vì Hạ Tiếu Tiếu!

Tuy cô không phải người tốt, nhưng cũng biết chân lý “tri kỷ khó tìm”, vì sự “ăn ý” hiếm hoi giữa hai người, cô cũng nên nói hộ cô ấy hai câu.

Hạ Tiếu Tiếu thật sự quá thảm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.