Trần Bội hít một hơi thật sâu:
- Yên tâm đi, có rất nhiều nữ minh tinh muốn leo lên giường của anh ta. Cậu biết nữ minh tinh trước tớ làm việc cho chứ, người đó đã dùng bao nhiêu mưu kế chỉ mong có được quan hệ với anh ta đấy. Nghe nói vị Thẩm tiên sinh này rất....thanh tâm quả dục.
Giản Nhân Nhân biết trước đây Trần Bội làm trợ lý cho ai. Đến cả cô ấy cũng muốn có được mối quan hệ với vị Thẩm tiên sinh kia, vậy thì anh ta chắc sẽ chẳng có hứng thú gì đối với cô đâu nhỉ?
- Sau khi tớ đến nơi sẽ gửi định vị cho cậu, cậu đợi thêm một tẹo rồi nhớ tìm tớ. - Giản Nhân Nhân vừa nghĩ vừa nói. - Sau một tiếng đồng hồ, cậu gọi cho tớ mà thấy thái độ nói chuyện của tớ bất thường hoặc tớ không bắt máy, thì phải báo cảnh sát ngay nhé.
Nghe Giản Nhân Nhân nói như vậy, Trần Bội có chút buồn cười. Người kia là Thẩm Tây Thừa đó, người ta muốn dạng mỹ nhân như thế nào mà không có chứ? Hiện tại chưa nói đến có phải để ý đến Giản Nhân Nhân hay không. Cho dù có vừa mắt Giản Nhân Nhân, thì con người anh ta cũng không thủ đoạn như giám đốc Trần. Mặc dù nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ngoài miệng cô vẫn đồng ý.
Giản Nhân Nhân mặc một cái áo thun rộng, phối cùng chiếc quần short jean, chân cũng chỉ đi một đôi giầy thể thao bình thường. Cho dù cô ăn mặc khá đơn giản, nhưng với độ tuổi thanh xuân vô địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-dai-minh-tinh/2455450/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.