Mỗi cô gái đều có một bộ váy cưới trong mơ của mình, đều muốn mang mũ phượng và khăn choàng, phủ một chiếc khăn voan, được người mình yêu vén khăn lên dưới ánh nến.
Giản Nhân Nhân suy nghĩ một lúc, bản thân có muốn mặc vào buổi tối hôn lễ hôm đó không? Bỗng chốc mặt đỏ bừng lên, chỉ có thể nhẹ giọng thì thầm:
- Chị Tinh, chị ghê quá đấy!
Nguyễn Tinh không hiểu ra sao cả, sau đó nhìn gương mặt nhỏ trắng hơn phấn của cô, bất giác đưa tay lên sờ một cái, trêu:
- Não bộ em sao thế hả? Lại còn bảo chị ghê, chị thấy em mới là ghê nhất ấy.
- Em không có.
Câu nói này, khí thế này thật sự có chút yếu đuối, chẳng có tí sức thuyết phục nào cả.
- Được rồi, chị cũng lười đi tọc mạch chuyện vợ chồng em. Dù sao chị cũng bảo em này, đàn ông là động vật nghiêng về thị giác, em mà mặc bộ này, chị đảm bảo Thẩm Tây Thừa sẽ không giả vờ được nữa, chắc chắn mắt sẽ nhìn thẳng thôi. – Nguyễn Tinh tưởng tượng ra cái vẻ mặt trồng cây si của Thẩm Tây Thừa, bèn cười he he, - Chị nói này, thế nào cũng sẽ có ngày Thẩm Tây Thừa phải hạ phàm thể nghiệm cái thứ tình yêu nam nữ mà trước đây cậu ta xem thường cho mà xem.
Mặt Giản Nhân Nhân cứ thế đỏ bừng cả lên.
Nói thật lòng thì nếu buổi tối đám cưới hôm đó cho cô mặc bộ đồ này, cô thật sự cần phải chuẩn bị tâm lý trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-dai-minh-tinh/2454274/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.