Chương trước
Chương sau
Lúc Tề Huyên về đến nhà đã là mười giờ rồi.

Ngô Nguyệt Hi vốn muốn giữ cô ở lại qua đêm nhưng cô đã từ chối, từ nhỏ tới lớn cô đều giỏi hơn Ngô Nguyệt Hi về mọi mặt. Nhưng hiện giờ Ngô Nguyệt Hi đã có căn hộ riêng ở Đế Đô rồi.

Như Ngô Nguyệt Hi nói, Tống Thần chưa kết hôn, cô ấy cũng không phải là người thứ ba, cũng không làm việc gì có lỗi với ai. Hơn nữa Tống Thần là một người rất hào phóng, nửa đời còn lại của cô ấy coi như không phải lo nghĩ gì nữa. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có một căn hộ ba phòng ở Đế Đô. Còn cô, chỉ sợ phấn đấu cả cuộc đời, hay nhịn ăn nhịn uống cả đời cũng chưa chắc đã mua nổi một căn hộ như vậy.

Cô rốt cuộc đang mưu tính gì đây?

Có một thời gian, Tề Huyên rất hận Tô Khiêm, nếu không phải vì anh ta thì cô đâu phải sống trong căn hộ đi thuê như cái tổ chim thế này. Nếu anh trung thực với cô một chút, đối xử với cô tốt một chút thì cô còn có thể thuyết phục bản thân, tiếp tục coi như chưa nhìn thấy gì hết. Nhưng anh ta đã cho cô thứ gì? Dù chỉ là cái bánh bao hay là tình yêu, anh cũng đều không cho cô.

Tề Huyên đi vào phòng khách, trên chén trà vẫn có chiếc đũa như lúc cô vừa rời đi, còn có hộp mỳ ăn liền anh ta vẫn chưa kịp vứt.

Trong căn phòng thoang thoảng mùi kỳ lạ. Cô bèn bước vào trong, quẳng hết mấy thứ vương vãi trên sô pha rồi nhanh chóng đi xuống phòng bếp. Tô Khiêm đang nghịch điện thoại của anh ta. Cô vẫn nhớ chiếc điện thoại này cô phải tiết kiệm tiền nửa năm trời mới mua được, lúc đó anh ta rất vui, những cũng chỉ nói một câu cảm ơn đơn giản với cô.

- Anh ở nhà sao không rửa bát? Còn đợi tôi về rửa cho nữa hay sao? - Dưới gương mặt lạnh lùng kia ẩn chứa lửa giận cuộn trào.

Tô Khiêm chẳng buồn nhìn cô, chỉ nói:

- Đừng làm phiền anh, anh đang bận việc.

Câu nói này thật sự là □□, cũng như ép đến giới hạn cuối cùng của cô. Tề Huyên đi qua đó, cướp lấy điện thoại của anh, hung dữ đập mạnh xuống đất.

- Cô phát điên gì thế? - Tô Khiêm đứng lên đẩy cô ra, nhưng dùng sức quá mạnh nên khiến cô ngã nhào xuống đất, xém chút đập gáy vào chiếc tủ đầu giường.

Tề Huyên tức giận đến mức run rẩy, tất cả sự dịu dàng bên trong vẻ lanh nhạt của anh ta đều biến thành một trò cười.

Cô không hiểu sao mình kém may mắn đến vậy, rõ ràng thành tích của cô từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện. Tại sao lại phải chịu khổ sở đến như này chứ?

- Anh qua lại với người phụ nữ khác, người ta còn có chồng có con rồi. So với tôi, anh càng giống người mắc bệnh thần kinh hơn.- Tề Huyên lạnh lùng nhìn anh ta.

- Anh có tin không? Chỉ cần tôi nói cho chồng cô ta biết thì ngay ngày hôm sau, không đúng chưa cần đến ngày hôm sau anh sẽ biến mất khỏi Đế Đô mà không để lại chút dấu vết nào không?

Tần Khiêm chán ghét nhìn cô nói:

- Sao cô có thể độc ác như vậy?

- Tôi độc ác? Là các người quá vô liêm sỉ, người thì có chồng rồi, người thì có bạn gái rồi. Các người đúng là một đôi cẩu nam nữ.

Tô Khiêm không nhịn được nữa liền đứng dậy giơ tay lên, nhưng rồi cũng phải thu lại, anh lúc này cũng rất tức giận nói:

- Chuyện này không liên quan đến cô ấy, cô tốt nhất đừng có nói cô ấy như vậy.

Sự bảo vệ thẳng thắn của Tô Khiêm khiến Tề Huyên vô cùng tức giận, cô xông lên đánh anh ta túi bụi.

Bên ngoài liền truyền đến tiếng quát tháo của hàng xóm:

- Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi nhau. Mấy người không ngủ thì phải để cho người khác ngủ chứ!

Tề Huyên ngẩn người liền ôm lấy mặt nhỏ giọng khóc nức nở.

Cô rốt cục đang mưu tính gì đây? Tại sao lại khiến bản thân trở nên khổ sở như vậy?

Ngô Nguyệt Hi kia thua kém cô mọi thứ nhưng hàng ngày vẫn có thể mua sắm tiêu sài thoải mái dù không cần đi làm, được mặc đồ đẹp, đeo trang sức đẹp, có căn hộ riêng của chính mình. Còn cô thì sao? Cô không có gì cả.

Hôm nay xứng đáng là một ngày rất vui vẻ, ít nhất thì Giản Nhân Nhân nghĩ như vậy vì trợ lý vừa gọi điện thoại cho cô nói có người nhận là fan hâm mộ muốn gửi tặng cô một món quà.

Thật là một chuyện thần kỳ biết bao, một người không quen biết lại thích cô, lại còn tặng quà cho cô.

Weibo của cô hiện tại chỉ có hai triệu fan hâm mộ theo dõi, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi, có nhiều người như vậy quan tâm đến cô, hiện tại còn có người trở thành fan thực sự của cô. Sao lại không khiến người ta vui cho được.

Giản Nhân Nhân lập tức mở Wechat khoe với Thẩm Tây Thừa chuyện này.

Nói không chừng trong tương lai gần, cô sẽ càng có nhiều fans hâm mộ hơn. Đối với cô, quà cáp không quan trọng, chỉ cần một bức thư cũng đủ khiến cô vui vẻ rất lâu. Con đường diễn viên này của cô chẳng phải mong muốn được nhiều người yêu thích, nhiều người biết đến không phải sao?

Trợ lý biết ý mang món quà đó đến cho cô, hộp quà được bọc rất tinh tế, tỉ mỉ.

- Hình như là một bức tranh? Hay là một bức ảnh nhỉ? - Người trợ lý cũng có chút hiếu kỳ nói tiếp. - Thật ra nó được mang đến lúc chúng ta đang chụp ảnh ở khách sạn, có thể là một fan hâm mộ nào đó đến thăm phát hiện ra, cũng may quan hệ giữa tớ và nhân viên lễ tân không tệ nên mới có thể chuyển đến cho cậu.

Giản Nhân Nhân cẩn thận mở lớp giấy bọc ra, lập tức toàn thân run rẩy.

Đây là một bức phác họa màu trắng, nhân vật chính là cô, cô mặc một chiếc áo choàng ngủ có dây thắt lưng bên ngoài một chiếc váy ngủ, đang bưng một ly rượu vang, dưới bút vẽ này, đầy phong tình mê hoặc.

- Aphrodite là gì? - Người trợ lý chú ý một chữ phía dưới bức tranh, hiếu kỳ hỏi.

Giản Nhân Nhân chỉ biết lờ mờ, nhưng cô không dám khẳng định, cô lấy điện thoại ra kiểm tra một lát, toàn thân đều không ổn rồi.

Aphrodite chính là nữ thần tình yêu và sắc đẹp trong thần thoại cổ Hy Lạp, cũng là nữ thần của sự dục vọng. Nàng là vợ của thần Hephaestus vị thần của lửa và kỹ nghệ. Nhưng nàng không trung thuỷ với chồng nên có rất nhiều truyền thuyết liên quan về chuyện tình yêu của nàng.

Không biết có phải là ảo giác của cô không mà toàn thân cô da gà đều nổi lên. Đây là một loại cảm giác bất an khiến cô cực kỳ không thoải mái.

Dù cô từng nghe Trình Bích Điền nói, các nghệ sĩ nổi tiếng đều có người hâm mộ, cô ấy cũng từng gặp phải một người hâm mộ là nam giới coi cô là đối tượng hoang tưởng. Lúc đầu cảm thấy rất buồn nôn, nhưng sau quá nhiều lần cũng không còn cảm giác gì nữa.

Giản Nhân Nhân phát hiện cô không thể nào mà quen nổi.

Đặc biết là lúc cô đang chụp hình, không hề nghe thấy chuyện có người hâm mộ nào theo đến đó. Không phải cô nghĩ xấu cho người này, đơn thuần là bức tranh này cho cô một cảm nhận không tốt. Đó là một dạng phản ứng của cơ thể mà khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung được.

Cô không xem bức tranh nữa. Không phải vì Aphrodite khiến cô khó chịu mà chính là bức tranh này khiến cô khó chịu.

Giản Nhân Nhân bảo trợ lý mang bức tranh này đi. Đợi trợ lý đi rồi, cô suy nghĩ rất lâu rồi gọi điện cho Tô Kiệt Khắc, tên này rất nhanh liền bắt máy.

- Tiểu Nhân Nhân, tìm tôi có việc gì vậy, em biết là tôi đang được nghỉ phép mà.

- Ngại quá, làm phiền anh rồi. Nhưng có chuyện này em muốn anh điều tra giúp em một chút… chuyện là thế này…

Sau khi Giản Nhân Nhân kể mọi chuyện cho Tô Kiệt Khắc nghe, anh liền nói:

- Được. Anh sẽ điều người kiểm tra lại camera giám sát. Nhưng chuyện này em cũng đừng nên quá để tâm đến. Sau này, những chuyện này trong giới giải trí sẽ thường hay gặp thôi.

- Nhưng đến chuyện em ở khách sạn nào anh ta cũng biết, thật sự rất đáng sợ mà, hy vọng là do em lo nghĩ quá nhiều đi. Em thật sự cảm thấy không thoải mái.

Tô Kiệt Khắc cũng cảm thấy kỳ lạ, bộ phim lần này của Tôn Đạo có nhiều minh tinh nổi tiếng tham gia. Đương nhiên anh không canh trực ở đoàn làm phim nên không biết có fans hâm mộ nào qua đây không, Giản Nhân Nhân đã mở lời, anh sẽ điều tra rõ ràng, xem xem fan hâm hộ này rốt cuộc là ai.

Giản Nhân Nhân đột nhiên phát hiện, làm minh tinh cũng là một việc thử thách tố chất tâm lý. Nếu là người bình thường gặp phải những lời nói hay hành vi không thoả đáng này có thể không chịu nổi. Người làm nghệ thuật chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Tề Huyên và Tô Khiêm đang chiến tranh lạnh, Tô Khiêm đề nghị chia tay nhưng cô không đồng ý, ngày hôm sau cô đến nhà Ngô Nguyệt Hi. Cho đến lúc này, cô cũng không biết mình có thể tìm được ai.

Dù cô cũng không thể nói cho Ngô Nguyệt Hi biết lý do thật sự khiến cô và Tô Khiêm cãi nhau, nhưng có một ai đó ở bên cạnh cũng khiến cho lòng dễ chịu hơn.

Ngô Nguyệt Hi mặc áo ngủ ra mở cửa, bây giờ đã hơn mười giờ rồi mà cô mới ngủ dậy. Tề Huyên nghĩ đến bản thân mình, trừ hai ngày nghỉ ra, hôm nào cô cũng phải dậy từ sáu bảy giờ sáng, ngồi tàu điện ngầm đến nơi làm việc. Cần cù chăm chỉ lại còn hay tăng ca. Đến khi cầm được đồng lương trên tay còn chưa quá nổi một vạn, trừ đi tiền nhà và tiền tiêu hàng ngày, cơ bản không còn lại bao nhiêu. Bình thường muốn mua bộ quần áo đều phải suy nghĩ đắn đo. So với Ngô Nguyệt Hi thì cuộc sống của cô quá kém rồi.

- Cậu cãi nhau với Tô Khiêm à?- Ngô Nguyệt Hi đang thoa kem dưỡng da, khuôn mặt có vẻ khinh thường:

- Nếu anh ta thật thà một chút, là người có thể cùng sống qua ngày thì tớ chẳng nói làm gì. Nhưng cậu xem anh ta, hàng ngày không đi kiếm tiền lại còn ăn bám cậu, tính tình xấu xa, không biết còn thanh cao cái nỗi gì. Loại đàn ông như này tớ thật sự nhìn không vừa mắt nổi. Đã õng ẹo công tử bột thì cứ giữ lấy dáng vẻ ấy, còn ra vẻ đại gia cái nỗi gì. Tiểu Huyên, cậu đừng thấy tớ ở bên cạnh Tống Thần có vẻ như rất ham tiền, thật ra trong lòng tớ hiểu rất rõ. Loại đàn ông này thật không đáng để cậu phải chịu khổ cùng. Cậu có tin không, đợi sau này anh ta có tiền, anh ta sẽ đá cậu đầu tiên, vì cậu đã chứng kiến khoảng thời gian nghèo nàn, vô dụng nhất của anh ta.

- Được rồi, được rồi, không nói nữa. Hôm qua, Tống Thần nghỉ ở chỗ tớ, anh ấy để quên điện thoại ở lại, nên tớ phải cầm mang qua cho anh ấy. Buổi trưa không ở lại với cậu được rồi.

Tề Huyên nghe xong câu này, trái tim nhảy lên một cái.

Cô làm như vô ý nói:

- Cậu không muốn kiểm tra điện thoại của anh ấy một chút sao?

Ngô Nguyệt Hi bật cười:

- Kiểm tra cái mông ý, nếu như anh ấy vốn dĩ không phải chỉ có một mình tớ, thì tớ sẽ phải ghen sao?

- Chí ít cậu có thể biết anh ấy đang qua lại mật thiết nhất với ai.

Ngô Nguyệt hi như thể bị nói đúng tim đen, với lấy điện thoại của Tống Thần trên tủ đầu giường, mở khóa. Tống Thần trước giờ đều không kiêng kị gì cô, nên cô mới biết mật khẩu điện thoại của anh.

Điện thoại vừa được mở ra, Ngô Nguyệt Hi như thể sờ vào củ khoai lang phỏng vậy liền ném xuống giường, bỗng thấy hối hận:

- Lục lọi gì chứ, ngộ nhỡ bị anh ấy phát hiện, người thiệt chính là tớ. Anh ấy cũng không phải bạn trai chính thức của tớ, tớ quản chuyện anh ấy đi quá giới hạn với ai làm gì chứ. Cậu đợi tớ một chút, tớ đi thay đồ.

Ngô Nguyệt Hi nói xong liền đi tìm bộ váy muốn mặc trong tủ đồ rồi đi vào nhà vệ sinh.

Tề Huyên thế nào lại như ma xui quỷ khiến mò tới chiếc điện thoại của Tống Thần trên giường, nhập vào mật khẩu mà Ngô Nguyệt Hi vừa nhập. Nhớ lại một chút là có thể mở khóa được, ngón tay của cô đều đang run rẩy, mở danh bạ lên, nhanh chóng ghi nhớ số điện thoại của Thẩm Tây Thừa, sau đó để điện thoại về vị trí cũ, làm ra dáng vẻ như chưa có gì xảy ra.

Thẩm Tây Thừa quyết định hôm nay sẽ tan làm sớm, còn chưa đi đến nhà để xe thì điện thoại của anh bỗng rung lên, là một tin nhắn từ một số điện thoại lạ:

[Thẩm Tây Thừa, chào anh. Vợ của anh đã đi quá giới hạn với người khác. Thời gian trước lúc cô ấy đang quay phim không có ở Đế Đô. Chuyện này anh nên biết, tôi là người chứng kiến toàn bộ, tận mắt nhìn thấy cô ta ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, lại còn vô cùng thân mật.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.