Kiều Dịch nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng thoáng hiện lên vẻ hung dữ, cậu nhóc đứng chắn trước mặt tôi và Kiều Nhiễm.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy cậu nhóc đang cố gắng kiềm chế.
Nhưng tôi biết, Kiều Dịch không phải là loại người thích gây chuyện, hở một tí là đánh nhau, cậu nhóc xuất thân cao quý, lý trí, lạnh lùng, ở trường cũng chẳng ai dám gây sự.
Cho dù có ai đó chọc giận cậu, cậu ta cũng sẽ âm thầm trả thù sau lưng, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Tính cách và hoàn cảnh đã rèn luyện cậu nhóc như vậy, cậu nhóc gần như chưa từng đánh nhau với ai, vì vậy rất tiếc, cậu không có kinh nghiệm thực chiến.
Vậy nên, tiếp theo, vẫn là sân khấu của tôi.
Kiều Dịch bình tĩnh nói: “Tiền bọn tôi có thể đưa, nhưng các người phải thả bọn tôi đi.”
Tên côn đồ cầm đầu nhếch mép, cười giả tạo: “Đương nhiên rồi.”
Tuy nói vậy, nhưng đôi mắt đục ngầu của hắn tôi lại nhìn chằm chằm vào tôi và Kiều Nhiễm.
Trên mặt Kiều Nhiễm tuy không có gì là hoảng loạn, nhưng tay áo siết chặt lại tố cáo sự căng thẳng trong lòng cô bé.
Kiều Dịch sa sầm mặt mày, suýt chút nữa không kìm nén được cơn giận.
Tôi cười như không cười, bước ra từ phía sau cậu nhóc: “Nếu chúng tôi không đưa thì sao?”
Tên côn đồ cầm đầu tức giận bật cười: “Không đưa? Xem ra là chúng mày không muốn đi rồi, anh em, lên!”
Mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-con-gai-cua-nu-phu-doc-ac/3581837/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.