Triết Minh không nói cho Tiểu Nhã biết mình đã gặp Đạo Huyền:
- Để anh đưa em về, ba mẹ em lo cho em lắm.
Nói là đưa nó về nhưng đi được nửa đường hắn lại dừng bên đường:
- Sao thế?
- Tiểu Nhã!
- ừ...
- Tôi thích em!
- Ừ. Hử?
Nó nghĩ có thể là xe hết xăng hay bị hỏng gì chẳng hạn, nhưng hắn lại nói ra lời đó khiến nó hơi dao động. "gì chứ, hắn thích mình á? Chẳng phải hắn nhớ lại quá khứ rồi sao? Nếu nhớ lại rồi thì nên cổ vũ mình với Tiểu Phàm chứ?"
- Anh... anh nói gì, tôi nghe không rõ. Tôi...tôi tự bắt xe về được.
Nó vừa nói vừa gỡ dây an toàn ra, chưa kịp mở cửa xe thì đã bị Triết Minh kéo lại. Hắn áp sát mặt nó:
- Tôi nói thật đấy. Chúng ta nên quên hết kiếp trước đi được không?
Khoảng cách cả hai càng lúc càng gần, thực ra Triết Minh rất tốt, nhưng trong lòng đã có một người thì trừ khi quên đi nếu không cũng không thể chứa thêm người khác. Tiểu Nhã nghiêng đầu qua một bên tránh né nụ hôn của hắn.
- Thư Thư, huynh đã nhớ lại kiếp trước thì huynh cũng biết tình cảm muội dành cho Tiểu Phàm vĩnh viễn không thể thay đổi. Hơn nữa muội nợ huynh ấy quá nhiều!
Đúng, nó nợ hắn nhiều lắm, nhất là cái ngày hôn lễ. Lẽ ra lúc đó nó không nên nhận nó là Bích Dao, như thế hắn không cần đau thêm lần nữa.
Triết Minh hôn nhẹ lên má nó, trở lại ghế ngồi hắn tiếp tục lái xe:
- Nếu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-bich-dao-noi-tiep-duyen-voi-quy-le/774859/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.