Quỷ Lệ nắm tay nàng đi đến vách núi. Hắn hơi giật mình buông tay nàng ra. Thế mà hắn lại nắm tay nàng ư? Từ lúc sinh ra đến giờ, nữ nhân mà hắn nắm tay qua cũng chỉ có Bích Dao và nàng.
Tiểu Nhã ngượng ngùng:
- Cám ơn ngươi, lúc nãy đã cứu ta
- Không cần. Cô đỡ thay ta một kiếm, ta giúp cô một lần. Chúng ta không ai nợ ai.
- ừ.... Ừm...
Không gian bỗng rơi vào một mà yên tĩnh. Nàng thấy Quỷ Lệ không nói gì, hắn im lặng đứng quay lưng lại với nàng.
- Cái đó...lúc ở Bảo tàng xin lỗi, ta không....
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị Quỷ Lệ nói chen vào:
- Chuyện đã qua không cần nhắc lại.
Tiểu Nhã tự kí vào đầu mình một cái
"Đang yên đang lành tự nhiên lại nhắc chuyện đó làm gì cơ chứ"
- Bỉ ngạn hoa... Trông như thế nào?
- Hửm?
"Tự nhiên hắn nhắc hoa bỉ ngạn làm gì?"
- Lúc ở cửa quán trọ, ta có nghe cô nhắc Bỉ ngạn hoa...
" À, ở đây không có hoa bỉ ngạn sao?"
- Ngươi đứng im, đừng quay lại, ta thi pháp biến ra cho ngươi xem
Sở dĩ nàng không cho hắn xem là vì sợ hắn thấy khí tức của Bích Dao.
- Được rồi
Một đoá hoa bỉ ngạn lơ lửng trên tay nàng.
- Màu đỏ như máu?
Nàng đưa cho hắn rồi đi đi lại lại giải thích:
- Đúng rồi, hoa bỉ ngạn có mà đỏ, còn có mà vàng, màu trắng. Điểm kì diệu của hắn là mùi hương, hương hoa khiến người ta nhớ đến nhiều kí ức, vui có, buồn...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-bich-dao-noi-tiep-duyen-voi-quy-le/774839/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.