Ngồi trong xe Đinh Đan nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Hải Du.
Không phải nói sợ bị trễ sao? Thế nào tới rồi lại không vào, còn lãng phí thời gian.
Cô hơi nhích vai hi vọng hành động của mình có thể đánh thức Hải Du, thoát khỏi bể khổ. Cô không chịu nổi ánh mắt chòng chọc ở bên ngoài đâu, cô sắp bị thiêu rụi rồi a.
Hải Du thoáng mở mắt khó chịu nhìn Đinh Đan. Không nói lời nào đẩy cửa bước xuống xe để lại cô tròn mắt khó hiểu.
Đinh Đan bĩu môi. Cô có làm gì sai đâu chứ. Đúng là khó ưa mà!
"Còn không đi?" Hải Du lạnh giọng.
Cậu không bỏ mặc cô? Đinh Đan cười tít mắt nhảy xuống xe, lon ton chạy lại cạnh Hải Du song song đi chung.
- Tôi học ở đâu đây?
Đinh Đan huơ huơ tay, chớp mắt kỳ vọng nhìn cậu.
"Đã nói là học chung lớp với tôi rồi mà!" Hải Du lườm cô một cái, gắt gỏng nói.
- Có cần gắt tôi như vậy không, chẳng biết tí dịu dàng.
Cô ủ rũ buồn bực huơ tay. Song vài giây sau khi thấm cụm từ học chung lớp mới giật mình, hoảng hốt nhìn cậu.
- O.O Cậu nói cái gì???? Chung lớp với cậu!? Đừng đùa.
Hải Du liếc nhìn cô, môi mỏng nhếch lên đi thẳng tới phòng hiệu trưởng, vứt cho cô một câu khiến tinh thần cô kinh động một phen.
"Xem bản lãnh của chị trước."
Này, này...Đinh Đan nhanh chân chạy theo. Trong lòng rất bực rất tức tối, không nói được quả thật rất bất lợi. Muốn phản bác cũng không được. Tại sao không cho cô điếc, cô biết môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-te-hai-ta-la-robot/868374/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.