Một phút sau, Diêu Tinh nhận được hồi âm từ cậu của mình: “Cậu đã liên lạc với cơ quan vũ trang địa phương, hai chiếc trực thăng vũ trang đã cất cánh, dự kiến sẽ đến nơi của con trong vòng mười phút, kiên trì!”
Diêu Tinh nghĩ bọn họ có thể kiên trì thêm mười phút nữa.
“Cô giáo, khoảng mười phút nữa là sẽ có người đến hỗ trợ chúng ta.” Diêu Tinh vui mừng chia sẻ tin tức này với mọi người.
“Mười phút, chúng ta có thể trụ được.” Lão Dương vỗ vai Diêu Tinh, thể hiện sự tán thành.
Lúc này Cố Từ chỉ tay về phía trước xe, cau mày nói: “Có xe chạy đến từ phía trước, tốc độ quá nhanh, cách chúng ta chưa đầy một trăm mét, tôi cảm thấy không ổn.”
Anh ta vừa nói xong, lão Dương cũng cau mày, nói: “Xe phía sau cũng đuổi kịp.”
Hiện tại xung quanh chỉ có một con đường nhựa quốc lộ, thậm chí không có một con đường rẽ nào. Cho dù bọn họ muốn lái xe rẽ sang nơi khác cũng không thể làm được.
Lúc này xuống xe chạy vào núi bên đường, chỉ khiến thân hình của bọn họ bị lộ trong tầm mắt của những người đó, rất dễ trở thành mục tiêu.
Bọn họ có rất nhiều người, nhưng chỉ có Từ Diệc Dương và Triệu Tam Thạch cầm súng, vì vậy nếu bất ngờ xuống xe trốn tránh, rất có thể sẽ có người bị thương hoặc thậm chí thiệt mạng.
Bên kia đã dàn trận lớn như vậy, có lẽ đã không muốn tha cho bọn họ.
Trong hai lựa chọn, lão Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/3602400/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.