Cô gọi liên tiếp hai lần, đều không ai nghe máy. Lâm Linh chỉ nghĩ Giáo sư Phương có việc, không mang theo điện thoại bên người, hoặc đang bận làm việc, nên không nghe thấy. Cô cũng không vội, vì mỗi khi Giáo sư Phương bận rộn, đôi khi sẽ không nghe thấy tiếng động xung quanh.
Vì vậy, cô định gọi lại sau mười lăm phút nữa, nhưng đột nhiên có số điện thoại của Giáo sư Phương gọi lại, là giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Xin hỏi, cô có phải là học trò của Giáo sư Phương, Lâm Linh không?”
Lâm Linh nghi ngờ hỏi: “Ngài là ai, tại sao điện thoại này lại ở trong tay ngài? Sao ngài lại biết tên và thân phận của tôi?”
“Tôi là người ở thành phố Phùng Thuận, Giáo sư Phương đã mất tích trong rừng.”
Lâm Linh:...
“Hiện tại chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm ông ấy. Hai ngày nay khi ở cùng ông ấy, chúng tôi nghe ông ấy nhắc đến cô, chúng tôi đang định liên lạc với cô, muốn mời cô đến đây một chút, này, này, cô có nghe không?”
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Linh truyền đến: “Tôi đang nghe, tôi sẽ xuất phát ngay, gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.”
—-
Lâm Linh nhanh chóng nhận được một tin nhắn, trên đó là địa chỉ của một thị trấn thuộc thành phố Phùng Thuận, giống với địa điểm Giáo sư Phương đã nói với cô trước khi đi.
Sau khi gửi tin nhắn, người kia lại nói với Lâm Linh: “Đồng chí Lâm, chúng tôi là cán bộ của khu vực Chiêu Dương, thành phố Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/3602396/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.