“Em sợ mình không thể nhớ hết được.” Diêu Tinh không dám gật đầu chắc chắn, “Cô giáo, thật ra em có mượn một ít sách nói về phấn hoa, nói thật, em không nhớ nỗi, có quá nhiều loại.”
“Nếu cô bảo em xác định phấn hoa, thì có lẽ em phải vừa làm vừa lật sách xem.”
Vài người đang tán gẫu, lúc này, Lâm Linh nhận được cuộc gọi từ La Chiêu: “Anh đã tìm thấy một số chiếc xe thường được các nghi phạm sử dụng, người tình của vợ cũ nạn nhân, Vi Chí Cương, đã sử dụng một chiếc xe, chiếc xe đó là của ba gã, anh sẽ yêu cầu người ta lấy mẫu vân lốp xe và lấy một số mẫu đất từ một số điểm lấy mẫu.”
Lâm Linh nghiêm mặt nói: “Được, vậy làm theo những gì anh nói đi. Nhưng mẫu đất lấy từ lốp xe phải được đóng gói vào túi vật chứng ngay lập tức và được niêm phong cẩn thận. Bởi vì lúc này khắp nơi trong thành phố đều đang nở hoa, nếu không được niêm phong kỹ, mẫu có thể bị ô nhiễm.”
“Anh biết rồi.” La Chiêu nói.
—--
Sau khi rời khỏi hiện trường, lão Dương không quay về chi đội, mà đi thẳng đến nhà Vi Chí Cương.
Gia đình nhà họ Vi ở trong một đại viện kết hợp giữa thành thị và nông thôn ở vùng ngoại ô, Vi Chí Cương chưa kết hôn, sống với ba mẹ.
Lúc đám người lão Dương đến, trong sân có một chiếc xe tải màu trắng. Thùng xe mở rộng, theo như lão Dương biết, chiếc xe này đứng tên ba của Vi Chí Cương, ông ấy thường xuyên dùng nó để giao nước ngọt và bia cho các cửa hàng tạp hóa nhỏ ở các thôn làng xung quanh.
Gần đây, lưng ông ấy bị đau nên phải ở nhà nghỉ ngơi hơn mười ngày, ông ấy không ra ngoài nhiều, việc giao hàng tạm thời do em trai Vi Chí Cương đảm nhiệm.
Tuy nhiên, em trai Vi Chí Cương có một chiếc xe tải kín, anh ta cũng dùng xe của mình để giao hàng. Vết bánh xe của chiếc xe đó khác với vết bánh xe mà Lâm Linh và những người khác phát hiện ở hiện trường.
Nhưng vết bánh xe của chiếc xe của ba Uông Chỉ Vi lại trùng khớp với vết bánh xe được tìm thấy ở hiện trường, vì vậy sau khi đến nhà họ Vi, lão Dương yêu cầu hai cảnh sát hình sự lấy mẫu từ bánh xe và bảng điều khiển của chiếc xe này.
Thùng xe cũng không được bỏ qua, mọi vật chất nhỏ bé có thể tìm thấy trên thùng xe đều được các cảnh sát hình sự bỏ vào túi vật chứng.
Nhìn các cảnh sát hình sự bao vây nhà họ Vi, những người hàng xóm xung quanh đều đứng ngoài sân, chỉ trỏ và bàn tán.
Ba Vi chống gậy, một mình vịn tường từ từ bước ra ngoài, sắc mặt u ám, nhưng không nổi giận.
Em trai Vi Chí Cương cũng ở đó, thái độ của anh ta không tốt như vậy, anh ta nhìn thấy một cảnh sát hình sự mở cửa xe, anh ta lao tới, túm lấy cánh tay của người cảnh sát hình sự, tức giận nói: “Này, các người định làm gì vậy?” “Nhà chúng tôi phạm tội gì? Các người nói cho tôi thử đi.”
Cố Từ và Diêu Tinh theo lão Dương đến, là Lâm Linh bảo bọn họ đi theo.
Cố Từ đứng bên cạnh quan sát biểu cảm của em trai Vi Chí Cương, quan sát một lúc, Cố Từ cảm thấy có lẽ em trai Vi Chí Cương thực sự không biết gì về vụ việc này, sự chất vấn và giận dữ của anh ta cũng không phải là giả tạo.
Những gì Cố Từ có thể nhìn ra, lão Dương cũng có thể nhìn ra. Trước khi tìm được sự thật, lão Dương không muốn tạo thêm rắc rối, đương nhiên sẽ không xảy ra xung đột lớn với gia đình họ Vi.
Ông kiên nhẫn nói: “Phạm Xuân Dương đã chết, cậu biết không?”
“Phạm... anh ta, anh ta c.h.ế.t như thế nào?” Trên mặt em trai Vi Chí Cương đầy vẻ khiếp sợ, hình như thực sự không biết chuyện này.
Lão Dương bình tĩnh nói: “Anh trai cậu đã xảy ra tranh chấp nghiêm trọng với Phạm Xuân Dương vào dịp Tết, người này còn tuyên bố sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Phạm Xuân Dương. Bây giờ Phạm Xuân Dương đã chết, chúng tôi cũng đang điều tra, mong gia đình hợp tác.”
Em trai Uông Chỉ Vi vẫn đang trong trạng thái sốc, một lúc lâu gần như không thể tin vào tai mình. Sau khi nghe tin này, thái độ của anh ta cũng thay đổi, không còn cứng nhắc như lúc đầu.
Nhưng hình như anh ta nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Không đúng, anh tôi đang nằm viện, đã nằm viện bốn năm ngày rồi. Nếu các người không tin, có thể đến bệnh viện hỏi bác sĩ và y tá.”
“Anh tôi có thù oán với Phạm Xuân Dương, nhưng anh ấy bệnh đến mức đi lại cũng khó khăn, làm sao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tên Phạm Xuân Dương? Chắc chắn vụ việc này không liên quan đến anh tôi, các người tìm nhầm người rồi.”
Dù nói vậy, nhưng lần này anh ta không vội vã đuổi người đi. Lão Dương cảm thấy, có lẽ tin Phạm Xuân Dương c.h.ế.t đã khiến anh ta quá sốc, vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Thật ra lão Dương cũng đang điều tra chuyện Vi Chí Cương nhập viện, nguyên nhân nhập viện là do vết thương sau phẫu thuật xảy ra trước Tết Âm Lịch kia bị nhiễm trùng thứ phát. Vết thương tạm thời phải được băng bó, không thể vận động mạnh, đi lại cũng phải đi chậm, còn phải mặc loại quần rộng.
Chuyện này bệnh viện có thể chứng minh, vì vậy Vi Chí Cương thực sự không có thời gian phạm tội. Nhưng cảnh sát hình sự của chi đội đã tìm thấy một chiếc xe như vậy ở nhà họ Vi, vậy tạm thờì gia đình họ Vi không thể thoát khỏi liên quan.
Lão Dương nói: “Hiện tại, đúng là anh trai cậu thực sự không có thời gian phạm tội. Nhưng chúng tôi làm việc theo quy trình riêng, mong các người hợp tác. Nếu anh trai cậu không liên quan đến cái c.h.ế.t của Phạm Xuân Dương, chúng tôi sẽ không vu oan cho gã.”
Tuy lời của ông rất lịch sự, nhưng lại toát ra khí thế không thể từ chối.
Do Phạm Xuân Dương đã chết, em trai Vi Chí Cương hơi lo lắng, dù sao, Phạm Xuân Dương c.h.ế.t rồi, gia đình bọn họ chắc chắn cũng sẽ bị nghi ngờ. Vì vậy, dù lúc này có ý kiến gì, anh ta cũng không dám ngăn cản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]