La Chiêu sờ cằm đầy râu, cười ha ha nói: “Đúng là già rồi, ngày xưa anh cũng có nhiều người theo đuổi lắm, nếu không phải anh quá kén chọn thì làm sao đến lượt chị dâu của em?”
Lâm Linh bất lực nhìn anh ấy, nghĩ thầm anh cũng quá khoác lác rồi...
Có lẽ La Chiêu cũng nhớ đến chuyện bị bạn gái cũ ở nước ngoài bỏ rơi, cười ngốc nói: “Chỉ là đùa thôi, lời vừa rồi đừng nói với vợ anh đấy.”
Lâm Linh vẫy tay, nhớ đến một việc, liền nói với La Chiêu: “Hai thực tập sinh mà pháp y Cúc hướng dẫn, glúc trước em có gặp bọn họ, bọn họ muốn nhờ em nói vài lời với anh.”
“Bọn họ muốn nhờ em nói gì?”
Tất nhiên La Chiêu biết thực tập sinh mà pháp y Cúc hướng dẫn, hai người trẻ tuổi đều rất cần cù, pháp y Cúc cũng chỉ bảo tận tình, thực tập nửa năm, đã từng tham gia không ít hiện trường.
Lâm Linh nói: “Không phải sắp tốt nghiệp rồi sao? Bọn họ muốn ổn định công việc. Anh cũng biết, lực lượng cảnh sát rất ít cần người, thực tập sinh muốn ở lại tỉnh lỵ không dễ. Tào Nhất Bình nói, cậu ấy muốn ở lại Nam Tháp, theo pháp y Cúc làm việc.”
“Còn công việc của một thực tập sinh còn lại thì tạm thời chưa có kết quả, em đang suy nghĩ, gần đây khu vực Đông Minh không có pháp y phù hợp, nếu Đông Minh đồng ý tiếp nhận thì cho cậu ấy qua đó. Bản thân cậu ấy rất muốn, La Chiêu anh có ý kiến gì?”
Trước đây La Chiêu làm việc ở đại đội Nam Tháp, khá hiểu biết về hai thực tập sinh này. So với những người đồng trang lứa, bọn họ rất chịu khó, cũng chịu học hỏi, làm việc nghiêm túc, tỉ mỉ. Có lẽ bọn họ thực sự yêu thích công việc pháp y.
Thích công việc mới là điều quan trọng nhất. Bởi vì niềm yêu thích chính là người thầy tốt nhất, niềm yêu thích cũng là động lực để duy trì một công việc trong thời gian dài. Vì vậy, anh ấy rất coi trọng việc liệu một người có thực sự muốn làm công việc này hay không.
Dựa theo tiêu chí này, hai thực tập sinh này gần như có thể đáp ứng yêu cầu của anh ấy. Anh ấy nghĩ, có lẽ Lâm Linh cũng cảm thấy bọn họ khá phù hợp nên mới giúp nói vài lời.
Tất nhiên phải nể mặt Lâm Linh, nhưng người có thực sự phù hợp hay không, anh ấy cũng phải cân nhắc. Dù sao, Cục cảnh sát đào tạo người cũng cần chi phí, những chi phí này bao gồm chi phí về mặt kinh tế và thời gian, những người làm một thời gian rồi không muốn làm nữa, anh ấy chắc chắn sẽ không tuyển.
Vừa khéo Cục cảnh sát có mấy vị trí ứng tuyển pháp y mới. Anh ấy nói: “Hai người bọn họ khá cần cù, có thể xem xét. Tào Nhất Bình ở lại Nam Tháp không thành vấn đề, có lẽ khu vực Đông Minh cũng được. Nhưng chuyện này, vẫn cần phải hỏi ý kiến của các Đại đội trưởng hiện tại của khu vực Nam Tháp và Đông Minh.”
“Dù sao cũng là tuyển người cho bọn họ, bọn họ phải hài lòng, đồng ý tiếp nhận thì mới tốt. Ép buộc thì không thích hợp.”
Tất nhiên Lâm Linh không có ý kiến gì với chuyện này, lập tức nói: “Như vậy cũng tốt, sau này cứ để bọn họ nói chuyện riêng với hai Đại đội trưởng.” Vào cuối tháng hai, đầu tháng ba, hoa trên núi thành phố Giang Ninh đã nở rộ, tuyến đường sắt xảy ra vụ án nằm cạnh một ngọn núi thấp vô danh, trên núi có một vườn đào rộng lớn. Lúc này, những cây đào trong vườn hoa đào nở rộ, rực rỡ như mây trời.
Trong vườn đào, cũng xen lẫn một số cây mận, cây lê, và vài cây ngọc lan nở hoa trắng.
Chỉ là khu vực này sát cạnh đường sắt, mặt đường gồ ghề, những người đi dạo thường không chọn lên núi ở khu vực này. Vì vậy, nơi này vắng người qua lại, khá hẻo lánh.
Người tuần tra đường sắt phát hiện t.h.i t.h.ể vẫn còn đang hiện trường, đám người Lâm Linh dừng xe lại, anh ta liền thuật lại một lần nữa về việc phát hiện t.h.i t.h.ể vào lúc năm giờ sáng.
Để bảo vệ thi thể, pháp y Cúc và những người khác đã chuyển t.h.i t.h.ể lên một tấm bạt chống thấm, còn đầu và cánh tay rơi xuống bên trong đường ray cũng được nhặt lên, đặt cạnh thi thể.
Lâm Linh đến hiện trường, đầu tiên đi đến bên đường ray kiểm tra, trên một đường ray bên cạnh, vẫn còn nhìn thấy dấu vết máu. Nhưng những vết m.á.u này phù hợp với lời pháp y Cúc, thực sự không có nhiều vết m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Nếu người bị xe lửa đ.â.m khi còn sống, không thể xảy ra tình huống này, chắc chắn sẽ có rất nhiều m.á.u b.ắ.n ra, b.ắ.n tung tóe xung quanh đường ray.
Nếu không có, thì chứng tỏ người c.h.ế.t đã c.h.ế.t trước khi bị đâm.
Đám người pháp y Cúc dùng phấn đánh dấu hiện trường, để Lâm Linh có thể hiểu được tư thế của người c.h.ế.t thông qua những dấu vết này.
Cô nhìn vào, sau đó đi đến bên cạnh thi thể, sau khi t.h.i t.h.ể và đầu được nối lại với nhau. Chiều cao khoảng 178 cm, dáng người trung bình, nhìn chung vẫn khá cường tráng, không gầy yếu.
Lâm Linh đi đến, đầu tiên chú ý đến phần cổ bị đứt lìa. Có chất bẩn màu đen ở đó, cơ bản có thể xác định đó là điểm va chạm.
Quan sát tay chân của người chết, Lâm Linh nói: “Xác c.h.ế.t không có phản ứng cứng cơ, cơ bản có thể xác định, không phải tự sát bằng cách nằm trên đường ray.”
Bác sĩ pháp y Cúc cúi đầu: “Đúng vậy, nếu tự sát bằng cách nằm trên đường ray thì sẽ có hiện tượng co cứng. Tình trạng hiện tại không bình thường, cháu cũng có thể thấy, vết thương không có phản ứng sự sống.”
Tất nhiên Lâm Linh nhìn thấy, cô lại quan sát thêm một vài đặc điểm khác, lúc này đã có thể khẳng định hoàn toàn, người c.h.ế.t chắc chắn không phải tự mình đến đây tự sát.
Tuy La Chiêu không phải là pháp y, nhưng cũng có khá nhiều kinh nghiệm thực tế, Lâm Linh và bác sĩ pháp y Cúc đã xác định được tính chất vụ án, anh ấy liền nói: “Vì đã xác định là g.i.ế.c người, vậy thì tiếp theo sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi chi tiết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]