Chương trước
Chương sau
“Còn ai có động cơ nữa không?” Biên bản thẩm vấn khá nhiều, tạm thời Lâm Linh không có nhiều thời gian để xem kỹ. Cô dự định tranh thủ trời chưa tối sẽ đến hiện trường một chuyến.

“Còn một số người khác cũng có động cơ phạm tội, sau khi chúng tôi điều tra, phát hiện nạn nhân Thù Huệ Dân là người không tốt. Người này có nợ tiền mấy người bạn của mình mà chưa trả, nợ nhiều nhất là ba vạn. Ngoài ra, ông ta cũng có mâu thuẫn với anh trai mình.”

“Mâu thuẫn với anh trai ông ta về khía cạnh nào?” Lâm Linh hỏi.

“Cái này thì liên quan đến người già trong nhà. Nói đơn giản là, ba mẹ phân chia tài sản không công bằng. Ba mẹ già để lại nhà cho con trai út Thù Huệ Dân, nhưng khi họ già yếu thì con trai cả Từ Ái Dân chăm sóc nhiều hơn. Vì vậy, vợ chồng Từ Ái Dân có phần oán hận em trai, hai anh em gặp nhau là cãi nhau, họ hàng ai cũng biết chuyện này.”

Lâm Linh nghĩ thầm, quả thật người c.h.ế.t này không phải người tốt, chắc hẳn có không ít người ghét ông ta đến tận xương tủy. Nhưng như vậy thì số người cần điều tra sẽ nhiều hơn.

Tuy nhiên, cuộc thẩm vấn cụ thể sẽ do đội của Diệp Chiếu Hưng thực hiện, nhiệm vụ của cô là tìm cách thu thập bằng chứng từ khía cạnh kỹ thuật.

Sau khi xem xét những hồ sơ này, cô đã có một chút nghi ngờ trong lòng. Cô nói: “Chúng ta đến hiện trường trước, xem có thể tìm thấy manh mối mới nào không.”

Lâm Linh cũng không chắc chắn liệu có tìm thấy manh mối mới hay không. Nếu thật sự không có cách nào khác, côcó thể sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi lần hai.

“Được, chúng ta đi thôi, kể từ khi nạn nhân qua đời, chúng tôi đã phong tỏa nhà của nạn nhân, vợ của nạn nhân đã về nhà mẹ đẻ, con trai của ông ta đang ở trường nội trú vào thời điểm xảy ra vụ án, giờ này chắc cậu ta vẫn chưa biết ba mình đã gặp chuyện.”

Lâm Linh đẩy hồ sơ lại, đứng dậy, cả nhóm đi ra ngoài. Lâm Linh nhớ trong hồ sơ không có nhiều thông tin về vợ con của nạn nhân, nên cô hỏi: “Vợ và con trai của ông ta, các anh đã điều tra chưa?”

“Tất nhiên là đã điều tra rồi, trong những vụ án như thế này, người thân nhất định phải điều tra. Nhưng cho đến nay, chúng tôi vẫn chưa tìm ra bất kỳ điều gì bất thường. Theo phản hồi từ những người quen biết, gia đình ba người của Thù Huệ Dân rất hòa thuận, không ai nghe nói họ cãi nhau.”

Tiểu khu Đông Dương nơi Thù Huệ Dân sinh sống được xây dựng cách đây năm năm, ánh sáng trong hành lang khá tốt, tình trạng tốt hơn nhiều so với những tòa nhà cũ. Cả nhóm lên tầng bốn, nhanh chóng đến trước cửa nhà Thù Huệ Dân, dấu vết trên hành lang đã biến mất, vì vậy Lâm Linh không ở lại hành lang quá lâu.

Đây là một căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách khá lớn, trên một bức tường song song với tủ tivi là một tủ rượu có lưới, cửa kính của tủ rượu mở hờ, bên trong trưng bày hơn mười chai rượu trắng. Lâm Linh dùng đèn soi hiện trường quan sát một lúc, không nói gì. Sau đó, cô đi đến những căn phòng khác để tìm kiếm những manh mối khả thi.



Diệp Chiếu Hưng cũng không chắc chắn cô đang tìm kiếm cái gì, khi đến phòng của con trai nạn nhân, Lâm Linh vẫn mở tất cả các tủ để kiểm tra, thậm chí cả Diêu Tinh cũng tò mò, không biết Lâm Linh đang tìm gì.

“Tiểu Lâm, cô đang tìm gì vậy? Có cần chúng tôi giúp không?” Diệp Chiếu Hưng hỏi.

“Theo hồ sơ, có hai chai rượu có dấu vân tay của con trai nạn nhân, Thù Tiểu Hào, mà hai chai rượu đó đều là rượu Ngũ Lương*. Còn những loại rượu khác thì không có dấu vân tay của cậu ta, đây là một điểm thú vị. Mặt khác, tôi cũng thấy vị trí của những dấu vân tay này rất thú vị.”

*loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực

Lâm Linh nói xong, lấy quyển sổ tay từ tay Diêu Tinh, sau đó cuộn tròn quyển sổ tay lại, cầm trong tay, giống như thể đó là một chai rượu.

Sau đó, cô làm động tác rót rượu, nói: “Nếu muốn rót rượu, thông thường nên cầm phần giữa dưới của chai rượu, cầm chắc rồi mới rót. Nhưng ngón tay của cậu ta không chạm vào những vị trí đó, chỉ kẹp lấy cổ chai, cũng chạm vào nắp chai, vậy cậu ta muốn làm gì? Có phải chỉ là ngửi mùi hay là đang do dự điều gì đó?”

“Diệp đội, có thể hỏi vợ của nạn nhân xem trước đây nạn nhân chỉ phải uống rượu Ngũ Lương không? Trước đây trong nhà có bao nhiêu chai rượu loại này, đã uống hết bao nhiêu chai rượu Ngũ Lương? Cũng cần phải xem xét khả năng rượu Ngũ Lương bị thay thế. Còn phải hỏi xem ly rượu trong nhà có thiếu hay bị thay thế gì không?”

Diệp đội sững sờ, nghĩ thầm Lâm Linh suy nghĩ thật sự rất tỉ mỉ. Trước đây, anh ta không coi con trai của nạn nhân là nghi phạm, bởi vì đứa trẻ đó đang học lớp 11 ở trường trung học số 33, chưa đủ mười tám tuổi.

Bởi vì Lâm Linh đã đề cập đến khả năng này, nên anh ta chắc chắn phải điều chỉnh kế hoạch, phải cử người khác đi điều tra tình hình của Thù Tiểu Hào.

Trước đó, vợ của nạn nhân đã nói rõ không nên nói với con trai về chuyện này, trong trường hợp bình thường, Thù Tiểu Hào chắc chắn không biết. Vì vậy, nếu cậu ta không liên quan đến vụ án này, trạng thái của cậu ta ở trường cũng phải bình thường.

Nhưng rốt cuộc Thù Tiểu Hào còn vị thành niên, trong trường hợp không chắc chắn, dù cảnh sát muốn điều tra cậu ta, cũng phải cẩn thận hơn.

“Trong đội của chúng tôi có người tốt nghiệp trường trung học số 33, vậy đi, tôi để anh ta đến trường cũ điều tra ngầm.”

Lâm Linh hiểu, đối với việc liên quan đến trẻ vị thành niên nhất định phải cẩn thận. Nhưng chỉ để người của Diệp đội đi thì cô không yên tâm lắm, Diêu Tinh lại còn khá trẻ, lại lanh lợi, để cậu đi cùng sẽ tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.