Chương trước
Chương sau
Lúc mọi người xuống núi, đã là năm giờ rưỡi chiều. Sau khi ra khỏi núi, vài chiếc xe trực tiếp trở về Cục cảnh sát. Uông Dương thấy bên Lâm Linh không có chuyện gì nữa, liền yên tâm trở về đội chống buôn lậu, rồi gọi điện thoại cho Lộ Hàn Xuyên nói sơ qua tình hình trong ngày.

Những mẫu vật có thể được sử dụng để kiểm tra DNA đã được Chi đội trưởng Khúc phái người đưa đến Trung tâm di truyền của thành phố. lão Dương hỏi anh ta một câu: “Khoảng bao nhiêu ngày thì có kết quả?”

“Dự kiến phải hơn một tuần, nếu nhanh cũng không dưới ba ngày.” Chi đội trưởng Khúc đưa ra một phạm vi theo thời gian xử lý bình thường.

Thời gian hơi lâu!

Lão Dương nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ông không thể nói ra.

Chi đội trưởng Khúc chủ động tự bôi đen: “Lão Dương, không sợ anh chê cười, thật sự tốc độ ở đây của chúng tôi rất chậm. Tôi nghe nói lâu rồi, kỹ thuật DNA bên Giang Ninh rất tiên tiến, tốc độ kiểm tra còn nhanh nữa. Mẫu m.á.u vài tiếng có thể ra kết quả, những cái khác dù chậm hơn một chút, cũng chỉ một hai ngày là xong.”

Lão Dương vội vàng nói: “Chi đội trưởng Khúc, anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ hỏi thôi, muốn ước tính thời gian. Bởi vì sau khi kết quả ra, chúng ta phải dựa vào kết quả để tìm người mà.”

“Về vấn đề giám định này, anh cũng không thể quyết định, phải có cấp trên chịu chi tiền. Lúc trung tâm của thành phố chúng tôi mới xây dựng đã đầu tư một lần 30 triệu tệ, sau đó lại đầu tư thêm vài lần. Thiết bị tân tiến, nhân viên kỹ thuật cũng phải giỏi, cho nên mới tốt như vậy.”

Chi đội trưởng Khúc cảm khái nói: “Thành phố chúng tôi cũng có trung tâm giám định, tổng cộng chi chưa đến 3 triệu tệ, thiết bị thực sự không thể so sánh.”

Hai người ở bên cạnh trao đổi về kỹ thuật của trung tâm giám định, nghe nói bên Giang Ninh còn có thể làm giám định lông động vật và thực vật, cùng một số kỹ thuật mới khác, Chi đội trưởng Khúc xem như đã mở rộng tầm mắt, trong lòng bắt đầu tính toán, sau này phải tăng cường hợp tác với Cục cảnh sát thành phố Giang Ninh.

Chỗ hang nổ xảy ra cái c.h.ế.t của em trai thứ ba ông chủ Vũ, không có dấu vân tay và dấu chân có giá trị, vì vậy trước tiên Lâm Linh và Lý Nhuệ phân loại mẫu vật đã thu thập, rồi sau đó phái người đưa các mẫu vật khác nhau đến Trung tâm di truyền và Trung tâm kiểm tra vi lượng. Xử lý xong những việc này, hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Lão Dương không đi, bởi vì những người mà Chi đội trưởng Khúc phái đi điều tra đã liên tục đưa về một số tin tức. Trong đó có một tin tức là, chủ thuyền trên con sông nơi ông chủ Vũ gặp nạn đột ngột bị bệnh nhập viện. Lúc này ông ta đang nằm trong một bệnh viện cách Cục cảnh sát không xa, đang lo lắng về giường bệnh.

Chi đội trưởng Khúc nghe xong tin tức này, lập tức dẫn cấp dưới của mình và lão Dương cùng nhau đến bệnh viện.

Lúc lão Dương trở về khách sạn, đã là mười giờ tối. Trở về, ông nói với Lâm Linh, Chi đội trưởng Khúc đích thân ra mặt, sắp xếp giường bệnh cho chủ thuyền, còn dặn dò bác sĩ phải chăm sóc cho ông ta thật tốt, mọi người mới rời khỏi bệnh viện. Chủ thuyền vẫn không nói gì, nhưng Chi đội trưởng Khúc không định bỏ cuộc, ước tính hai ngày nữa bọn họ sẽ đến bệnh viện thăm chủ thuyền.



Ngày hôm sau, Lâm Linh cùng Lý Nhuệ đến chi đội Cục cảnh sát thành phố Thụy Xuyên. Theo lịch hẹn, Chi đội trưởng Khúc cử người dẫn cô đến Trung tâm phân tích chất vi lượng của Viện Khoa học Hình sự Thụy Xuyên.

Nơi đây cũng có phòng thí nghiệm phân tích vi lượng chuyên về phấn hoa, dù trang thiết bị kém hơn Giang Ninh một chút nhưng không đáng kể, đủ để tiến hành thí nghiệm phấn hoa.

Mảnh vải mà cô mang theo chỉ bằng bàn tay, Lâm Linh không làm phiền những người làm thí nghiệm, chỉ dùng kính hiển vi độ phóng đại cao, trong môi trường vô trùng cẩn thận thu thập mọi hạt phấn trên mảnh vải.

Trước đó, vụ án ở cửa hàng hoa cũng đã sử dụng phương pháp giám định thực vật pháp y để phá án, phương pháp xử lý lúc đó khác với lần này, lúc đó cần tách phấn hoa ra khỏi bụi bẩn, muốn đạt được mục đích này, phải sử dụng các loại thuốc thử, phải dùng máy ly tâm mới làm được.

Nhưng lần này không cần dùng nhiều phương pháp như vậy, Lâm Linh có thể lấy phấn hoa từ mảnh vải. Sau đó bắt đầu quan sát dưới kính hiển vi.

Trong quá trình này, nhiều nhân viên thí nghiệm đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, vì yêu cầu bảo mật, Lâm Linh không cho bọn họ xem nội dung trên sổ tay, nhưng quá trình thí nghiệm thì không giấu giếm bọn họ.

Những người này đều mặc áo choàng thí nghiệm chống ô nhiễm, không bụi, đội mũ và khẩu trang, đứng ở đây chỉ muốn thỏa mãn tò mò mà thôi. Lâm Linh đã sử dụng phòng thí nghiệm của bọn họ, cũng không thể từ chối, dù sao bọn họ cũng không ảnh hưởng đến cô làm thí nghiệm.

Lâm Linh vừa quan sát vừa ghi chép, quan sát một lúc, cô đã tìm ra hơn chục loại phấn hoa chiếm tỉ lệ lớn trên mảnh vải nhỏ này.

Phấn hoa tử vi và cây keo đều không ít, những thứ này đều nằm trong dự đoán của cô, quan sát một lúc, một loại phấn hoa thực vật đặc biệt thu hút sự chú ý của Lâm Linh.

Sau khi xác nhận vài lần, Lâm Linh cảm thấy vụ án này có khả năng đột phá ở loại phấn hoa này.

Cho dù đã xử lý nhiều vụ án lớn, khi phát hiện ra khả năng này, Lâm Linh vẫn không kìm được mà nắm chặt ngón tay. Cô mím môi, ghi vào sổ tay bên cạnh dòng chữ “Táo gai Anh quốc”, lại gạch hai đường phía dưới chữ, biểu thị đây là điểm trọng tâm.

Toàn bộ quá trình thí nghiệm mất hết bốn tiếng mới hoàn thành. Lâm Linh đến phòng thí nghiệm lúc chín giờ sáng, kết thúc thí nghiệm đã là một giờ chiều.

Chia tay với nhân viên phòng thí nghiệm, Lâm Linh mang kết quả thí nghiệm lên xe của Từ Diệc Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.