Lộ Hàn Xuyên nhìn cô cài dây an toàn, anh nghiêng người, lấy từ ghế sau một cái túi giấy lớn, đưa cho Lâm Linh: “Mệt cái gì?”
“Anh mua cho em một ít đồ ăn, cũng không biết em thích ăn gì, mua đại thôi, thử xem.”
Lâm Linh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô nghi ngờ mở túi giấy ra, thì phát hiện bên trong toàn là đủ loại đồ ăn vặt thường thấy trên đường phố ăn vặt.
Cô kinh ngạc nói: “Sao anh đột nhiên nghĩ đến việc mua cho em những thứ này?”
Lộ Hàn Xuyên xoay vô lăng, chú ý đến các phương tiện phía sau. Đợi xe chạy vào vị trí tốt, mới nói với Lâm Linh: “Mẹ của Ngô Thành bị bệnh giời bò, chiều nay anh về Giang Ninh với Ngô Thành, đi thăm bà ấy, ở bệnh viện số 7.”
“Lúc anh gửi tin nhắn cho em, anh vẫn chưa đi, anh đến phòng 212 xem một lúc. Anh nhìn thấy em, nhưng lúc đó em đang có việc, anh không dám làm phiền.”
Lúc này Lâm Linh mới biết, buổi chiều Lộ Hàn Xuyên cũng đến phòng 212.
Lúc này Lộ Hàn Xuyên đưa tay nhẹ nhàng chọc vào đầu cô, nói: “Anh còn thấy em đang an ủi người khác, vừa mua hoa vừa mua đồ ăn vặt.”
Nói đến đây, anh hơi bất lực, nhìn Lâm Linh, “Em mới bao nhiêu tuổi? Năm nay mới hai mươi hai đúng không?”
“Anh thấy em toàn an ủi người khác, cũng không có ai an ủi en. Dù sa anh cũng có thời gian, ra ngoài mua một ít đồ ăn khen ngợi em, không chê thì ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/3602239/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.