Chương trước
Chương sau
Có nhiều việc cần xử lý tại hiện trường, một mình Lâm Linh kiểm tra không kịp, cô chỉ có thể nhờ Giang Sơn, Diệu Tinh và những người khác giúp đỡ chia sẻ một chút.

Đồn trưởng Thái đứng bên cạnh nghe, cũng âm thầm kinh hoàng. Dựa vào trực giác, anh ta cảm thấy vụ án này sẽ khiến thành phố chú ý, có thể Cục cảnh sát thành phố sẽ thành lập một đội chuyên án cho vụ việc này.

Mặc dù tạm thời chưa phát hiện ai chết, nhưng những việc làm của bọn chúng đã trở thành một chuỗi, đây là một nhóm có tổ chức, liên quan đến buôn bán người. Với số lượng người và sự manh động của bọn chúng, hiện tại vẫn chưa biết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em đã trở thành nạn nhân.

Đây tuyệt đối không phải là vụ việc nhỏ!

Lúc này, xe cứu thương đã đến, Thái Chấn Hưng tổ chức người đưa những người bị thương tại hiện trường đi bệnh viện. Còn về hành lý của Tiểu Vũ và Trương Duy Á, anh ta đã cử người tìm thấy rồi.

Nếu không phải tạm thời phong tỏa hiện trường, những hành lý đó đã bị một tên đàn ông tham lam mang ra ngoài ga rồi. Vì ăn cắp hành lý, Thái Chấn Hưng đã cho người bắt tên đàn ông đó đưa về đồn.

Khoảng 4 giờ chiều, Lâm Linh mới trở lại chi đội cảnh sát. Vừa về, cô liền nhận được thông báo từ La Chiêu, bảo cô và Từ Diệc Dương cùng lên phòng họp lớn tầng 5.

Cô không kịp nghỉ ngơi, để lại các mẫu vật đã thu thập, gọi Từ Diệc Dương, trực tiếp lên tầng 5.

Khi bọn họ đến, cuộc họp đã diễn ra được một lúc, trong phòng vẫn có mùi khói nhẹ. Có vẻ như bọn họ vừa mở cửa sổ để thông gió. Sau khi Lâm Linh vào, có người liền đóng cửa sổ lại.

Quanh chiếc bàn dài trong phòng họp, đã có khoảng 20 người ngồi. Lâm Linh định đi ngồi cuối bàn, nhưng bị một cảnh sát lớn tuổi ngăn lại. Ông ấy kéo một chiếc ghế trống bên cạnh mình, ý muốn để Lâm Linh ngồi đó.

Lâm Linh không từ chối, sau khi chào hỏi vài người quen xung quanh, cô ngồi xuống, sẵn sàng lắng nghe nội dung cuộc họp.

Sau khi ngồi xuống, La Chiêu để người vừa phát biểu tiếp tục. Lâm Linh nghe một lúc, nhận ra bọn họ đang thảo luận về những vụ bắt cóc liên tiếp xảy ra trong thời gian gần đây.

Nghe ý của bọn họ, chi đội cảnh sát hình sự sẽ thành lập đội Chuyên án 22.12, chuẩn bị triển khai một đợt tấn công cấp thành phố. Không chỉ để tiêu diệt tổ chức buôn bán người ở tỉnh khác này, mà còn tập trung lực lượng, tổ chức đợt tấn công nhằm vào những vụ buôn bán người thường xuyên xảy ra trong những năm qua. Đối với loại hành động như vậy, tất nhiên Lâm Linh rất ủng hộ.



Trước đây, các vụ án cô và La Chiêu điều tra chủ yếu là sau khi vụ việc xảy ra mới đi phá án. Nhưng bây giờ, vị trí của La Chiêu đã thay đổi, cách nhìn vấn đề cũng khác trước.

Hiện tại anh ấy là Chi đội trưởng, chịu trách nhiệm về an toàn của gần 10 nghìn dân trong thành phố. Mà những việc làm của đám người này lại đe dọa đến an toàn của phụ nữ và trẻ em trong thành phố. Thêm vào đó, sự việc xảy ra tại trạm xe lửa hôm nay, nếu truyền ra ngoài, sẽ gây hoang mang trong quần chúng.

Vì vậy, lần này, anh ấy không định chờ những tên này phạm tội lần nữa mới hành động. Mất dê mới lo làm chuồng không bao giờ hiệu quả bằng “phòng ngừa trước“.

Đối với đề xuất của La Chiêu, những người có mặt rõ ràng đều tán thành, nhiều người đưa ra ý kiến ​​của riêng mình. Lâm Linh ngồi im lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chú vào sổ tay.

Khoảng nửa tiếng sau, cô hạ bút, La Chiêu đột nhiên hỏi cô: “Tiểu Lâm, em cũng tham gia vụ án này, vừa rồi em còn đến hiện trường, em có gì muốn bổ sung về những gì mọi người đã nói không?”

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Linh, trong đó không thiếu những cảnh sát lão luyện đã làm nghề nhiều năm, ánh mắt của một số người còn mang theo sự đánh giá.

Lâm Linh không để ý đến việc mọi người nhìn cô như thế nào, cô cũng không nao núng, khi nghe La Chiêu hỏi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi mọi người đã đưa ra rất nhiều hướng suy nghĩ có thể thực hiện được, Chi đội trưởng La hỏi tôi, vậy tôi xin bổ sung thêm vài điều.”

“Tôi nghĩ cần phải điều tra toàn bộ các cơ sở nuôi dạy trẻ em trong thành phố, bao gồm cả trường mẫu giáo, các khoa sản của tất cả các bệnh viện, đặc biệt là khoa sản của các bệnh viện tư nhân.”

“Bạn học của tôi đang thực tập ở khoa sản của bệnh viện, cô ấy nói với tôi thường xuyên có những người không rõ danh tính lảng vảng ở hành lang khoa sản, mỗi khi có sản phụ sinh con, những nhân viên y tế, phải cảnh báo gia đình trông chừng con, không được để trẻ rời khỏi tầm mắt, ngủ phải đóng cửa.”

“Mặt khác, chủ yếu nhắm vào một số bệnh viện tư nhân, có thể có một số nhân viên y tế bán trẻ. Về vấn đề này, tôi đề nghị các bộ phận tổng hợp lại các trường hợp người dân báo án trong những năm qua, xem bệnh viện nào hoặc bác sĩ nào đáng ngờ, rồi xác định đối tượng điều tra cụ thể. Nếu không sẽ khó bắt đầu.”

Một cảnh sát hình sự nghe xong gật đầu đồng ý, nói: “Tôi nghĩ đề xuất của Tiểu Lâm rất hay. Tôi thực sự đã nghe nói một chút về chuyện này. Bạn tôi kể lại, anh ấy có người thân mang thai sinh đôi. Khi khám thai rõ ràng là hai đứa trẻ, nhưng sinh ra thì bác sĩ chỉ bế một đứa đến, nói đứa còn lại c.h.ế.t yểu, nhưng không cho gia đình xem xác. Gia đình nghi ngờ nhưng không có bằng chứng, náo loạn một hồi rồi thôi.”

“Đối với trường hợp này, tôi nghĩ những gì nhân viên y tế nói có thể là thật, cũng có thể là giả. Tại sao lại giả tôi không cần nói, mọi người đều hiểu, phải không?”

Một cảnh sát hình sự khác gật đầu: “Nếu có người tố cáo, khi chưa có bằng chứng, chúng ta cũng có thể kiểm tra giao dịch tiền bạc của bác sĩ liên quan, nếu thẻ ngân hàng đột nhiên xuất hiện một khoản tiền, đó đều là điểm nghi vấn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.