Nếu không có lời nhắc nhở của Lâm Linh, cậu chắc chắn sẽ vui mừng chạy đến cầu cứu mấy người cảnh sát này.
Nhưng lúc này, cậu lại nhạy cảm nhìn vào khuôn mặt của mấy người này, nhìn một cái đã khiến cậu chú ý đến một số điểm bất thường.
Mấy người này mặc dù mặc bộ đồng phục gần giống cảnh sát, nhưng có người bên má phải có một vết sẹo, cả khuôn mặt nhìn cũng khá dữ tợn. Tiểu Vũ càng nhìn càng hoảng, càng cảm thấy mấy người này không giống cảnh sát lắm.
Cậu thậm chí không kịp để ý đến hành lý, ôm Trương Duy Á chạy về phía sau. Trong lúc hoảng loạn, cậu cũng không phân biệt được hướng, trong đầu chỉ có vài chữ, đó là mau chạy đi.
Nhưng cậu vẫn phải ôm theo Trương Duy Á đang hôn mê, trong trạm lại đông người, lúc nào cũng có người cản đường bọn họ, nên cậu mới chạy được hai mươi mét thì đã bị mấy người đó đuổi kịp.
“Còn dám chạy? Bắt chính là mày.”
Tên mặt sẹo nhìn thấy cậu chạy trốn thì rất tức giận. Tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Tiểu Vũ, chiếc điện thoại trong tay Tiểu Vũ rơi xuống đất, cả nắp lật cũng bị rơi.
Trái tim Tiểu Vũ đập thình thịch, cổ họng khô khốc, dùng hết sức bình sinh cố gắng giãy giụa. Nhưng người đó quá khỏe, lại có thêm mấy người khác giúp đỡ, cậu và Trương Duy Á bị bọn họ kéo đi ra khỏi trạm xe lửa, một chiếc giày của Trương Duy Á cũng bị rơi, nhưng không ai quan tâm.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/3602232/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.