Trương Bưu tỏ ra khá là phản đối: "Vụ án của tôi đã kết thúc, người cũng đã ra ngoài, bây giờ đang kiếm tiền, không muốn dính líu đến những người và việc đó nữa, cô có thể hỏi người khác không?"
Lâm Linh nói: "Người khác không khôn khéo bằng anh, tôi biết nhiều người và việc anh đều âm thầm theo dõi, biết chắc chắn không ít chuyện."
"Anh nhất định biết bây giờ tôi là thân phận gì, mặc dù tôi không biết anh lấy thông tin này từ đâu, nhưng anh có thể đưa đồ đến văn phòng chúng tôi một cách chính xác như vậy, điều đó cho thấy anh là người rất thông minh. Vì vậy, tôi hy vọng anh có thể hợp tác, nói cho tôi biết những gì anh biết."
Trương Bưu bị Lâm Linh khen một trận, lần đầu tiên cảm thấy ngại ngùng. Anh ta học hành bình thường, thầy giáo cũng chưa từng khen anh ta thông minh, học sinh giỏi càng không để ý đến anh ta. Ngược lại, Lâm Linh lại cho rằng anh ta khôn khéo thông minh, dù tin hay không, cảm giác được khen cũng khá tốt.
Anh ta vội vàng vẫy tay ngăn cản: "Được rồi, được rồi, đừng khen nữa, tôi là người gì, tôi biết rõ trong lòng."
Lâm Linh nói: "Tôi thực sự nghĩ như vậy, anh giúp đỡ một chút đi. Vụ án này có liên quan đến tôi, nếu chúng tôi không tìm được thêm thông tin, có thể sẽ bị động."
Lâm Linh thực sự lo lắng Vệ Thừa Đông có cách nào đó mà cô và La Chiêu không biết, rất khó để biết trước khi xét xử phúc thẩm. Đội của bọn họ muốn phối hợp với Kiểm sát trưởng Hạ kháng cáo, muốn thêm án cho Ô Đạt Chí, thì phải nắm bắt càng nhiều manh mối càng tốt, để tránh thất bại khi lên tòa án lần nữa.
Vụ án ở khu Đông Minh, chủ nhà bị mất đồ trang sức trị giá hàng trăm ngàn, nếu vụ việc này có thể tìm thấy tang vật, và xác định người bán tang vật chính là Ô Đạt Chí, thì khả năng chiến thắng của bọn họ sẽ cao hơn.
Vệ Thừa Đông tìm cô để làm quen, muốn lợi dụng cô để có được một số thông tin nội bộ, điều này khiến Lâm Linh rất khó chịu. Ban đầu cô đã muốn phối hợp với Kiểm sát trưởng Hạ để làm tốt công tác kháng cáo lần này, bây giờ cô càng muốn làm tốt chuyện này.
Trương Bưu thực sự không muốn dính líu đến chuyện trước đây nữa, nhưng Lâm Linh đã giúp anh ta rất nhiều, bây giờ lại khen an ta, anh ta thực sự không chống đỡ nổi, rất nhanh đã lung lay.
Nếu người tìm đến anh ta là La Chiêu, anh ta chắc chắn sẽ không nói gì. Hoặc Lâm Linh cứng rắn một chút, dùng giọng điệu công việc hoặc thậm chí là giọng điệu kiêu ngạo để nói với anh ta chuyện này, anh ta cũng sẽ không giúp đỡ.
Nhìn Lâm Linh, anh ta thở dài: "Được rồi, nếu cô muốn biết, thì tôi sẽ nói cho cô biết. Có giấy bút không?"
"Có, có." Lâm Linh vội vàng mở túi, lấy ra cuốn sổ ghi chép bìa đen và bút bi, đưa cho anh ta.
Lúc này, Trương Bưu đang hút thuốc, anh ta hít một hơi thật sâu, hút hết nửa điếu, ném phần còn lại xuống đất và dẫm tắt bằng chân. Sau đó mới nhận lấy cuốn sổ, mở một trang, dùng bút viết năm cái tên lên đó, sau mỗi cái tên còn có số điện thoại và địa chỉ, thậm chí còn có cả tên cửa hàng.
Lâm Linh đứng bên cạnh nhìn một lúc, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Trương Bưu thực sự rất thông minh, không chỉ giỏi quan sát, mà trí nhớ cũng rất tốt. "Tôi chỉ biết những điều này thôi, người ở trên cùng nhất, tôi cũng không biết bây giờ còn có làm nghề này hay không. Nhưng những năm trước, mấy tên trộm ở Giang Ninh đều tìm đến anh ta để bán đồ."
Lâm Linh vui mừng nhận lấy, liên tục cảm ơn. Trương Bưu lại dặn dò cô: "Chuyện này chỉ có mình cô biết thôi, tuyệt đối đừng nói là tôi bảo co đấy. Tôi không muốn bị liên lụy."
"Không đâu, nhất định là không. Hay là, chúng ta trao đổi số điện thoại?"
Trương Bưu cảnh giác nhìn cô: "Làm gì, sau này còn muốn moi tin tức từ tôi à? Không được đâu, cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi."
Nhưng Lâm Linh lại nói: "Không đến mức đó đâu, anh thông minh như vậy, chắc chắn biết cách tự bảo vệ bản thân mà. Trao đổi số điện thoại đi, sau này có việc gì chúng ta liên lạc, nếu anh thật sự không đồng ý, tôi cũng không thể ép anh được, phải không?"
Trương Bưu:... Lâm Linh nói như vậy, chẳng lẽ muốn biến anh ta thành người cung cấp thông tin cho cô?
Nhưng anh ta vẫn bất lực viết số điện thoại của mình lên giấy, nhưng lại không hỏi số điện thoại của Lâm Linh.
Anh ta không phải là không muốn liên lạc với Lâm Linh, mà là cảm thấy Lâm Linh rất giỏi lừa người. Mà anh ta lại dễ bị dụ, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ được khen ngợi, anh ta thừa nhận mình là một con lừa ngoan ngoãn chưa từng trải đời.
Lâm Linh trực tiếp gọi đến số điện thoại mà anh ta đã để lại, chiếc điện thoại bỏ trong bao da treo trên thắt lưng của Trương Bưu lập tức vang lên. Lâm Linh chỉ vào điện thoại, nói: "Nếu anh có chuyện gì, có thể liên lạc với tôi."
Trong khi nói chuyện, cô đã cất sổ tay đi, vẫy tay rồi nói: "Tôi đi trước, liên lạc sau."
Trương Bưu tiễn cô đến trạm xe buýt cách đó không xa, thấy bóng dáng cô ẩn trong những tán cây, không nhìn thấy nữa, anh ta mới quay lại công trường.
Ngày hôm sau đi làm, Lâm Linh đưa danh sách này cho La Chiêu, La Chiêu xem xong, cảm khái nói: "Người tên Trương Bưu này không tầm thường, nói không chừng sau này sẽ có tiền đồ lớn."
Lâm Linh uống một ngụm nước, gật đầu: "Có khả năng, người này có khả năng thu thập thông tin, khả năng quan sát và trí nhớ không phải dạng thường. Có lẽ lúc nhỏ quá nghịch ngợm, ở trường học không thể hiện được, bỏ lỡ cơ hội vào trường tốt."
"Đúng vậy, nếu không phải anh ta có tiền án, anh thật muốn chiêu mộ anh ta." La Chiêu có chút tiếc nuối.
Lâm Linh hiểu sự tiếc nuối của anh ấy, nhưng có tiền án thực sự không thể tuyển dụng, dù có năng lực cũng không được. Về chuyện này dù Cục trưởng ra mặt cũng không thể giải quyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]