Lâm Linh tự nhiên cởi áo khoác, quay lưng lại để cho Diêu Ngọc Lan nhìn phía sau lưng mình.
Diêu Ngọc Lan ngạc nhiên nói: "Linh Linh, đây là con đến kỳ rồi."
Nhìn thấy dấu vết ở quần con gái, Diêu Ngọc Lan lập tức không còn tâm trạng hỏi han gì nữa, bảo Lâm Linh vào phòng trước, bà vội đi chuẩn bị nước nóng cho con gái.
Bà biết mấy tháng nay Lâm Linh đều không đến kỳ, thực ra trong lòng bà luôn lo lắng, sợ con gái bị bệnh gì đó. Bây giờ tuy bộ dạng của Lâm Linh có hơi nhếch nhác, nhưng dù sao cũng đã trở lại bình thường, giống như những cô gái nhỏ khác, trong lòng Diêu Ngọc Lan vẫn vui mừng.
Lâm Linh vào phòng tìm quần áo để thay, lúc này Diêu Ngọc Lan đã chuẩn bị xong nước nóng, bảo con gái đi tắm rửa.
Chờ Lâm Linh dọn dẹp xong, tuy Diêu Ngọc Lan vẫn còn nghi ngờ, nhưng không tiện hỏi thêm.
Sau khi Lâm Linh tắm rửa xong, bụng vẫn đau, nhưng có thể chịu đựng được. Đi ngang qua ghế sofa, hóa đơn trên bàn trà thu hút sự chú ý của cô.
Lâm Linh cầm lên xem một cái, đúng lúc Diêu Ngọc Lan bưng cho cô một cốc nước nóng, cô liền hỏi: "Mẹ, mẹ bị bệnh ở đâu vậy?"
"Gần đây trời lạnh, hình như mẹ bị cảm, đi khám ở phòng khám gần nhà, bác sĩ truyền nước cho mẹ." Diêu Ngọc Lan nói.
"Bác sĩ kê cho mẹ Dexamethasone và Ribavirin à?" Trên hóa đơn ghi rõ hai cái tên đó, nên Lâm Linh mới hỏi.
"Đúng vậy, hiệu quả rất nhanh. Mẹ cảm thấy về nhà là đỡ hẳn, ngày mai mẹ còn đi khám nữa."
Lâm Linh có chút bất lực, nói: "Mẹ, lần sau đừng đi khám ở phòng khám đó nữa. Dexamethasone là corticoid*, hiệu quả nhanh là đương nhiên. Bệnh nhỏ mà dùng loại thuốc này, giống như dùng đại bác b.ắ.n muỗi, không có tác dụng mới là lạ?"
*có tác dụng chống viêm, chống dị ứng, ức chế miễn dịch. Thuốc này thường giảm nhanh các triệu chứng, nên có rất nhiều người hơi lạm dụng.
"Bây giờ thì có tác dụng, nhưng nếu mẹ bị bệnh nhẹ mà cứ dùng loại thuốc này, sau này sức đề kháng sẽ giảm xuống. Không khéo còn bị béo phì nữa, corticoid có thể dùng tùy tiện sao? Ribavirin cũng có nhiều tác dụng phụ, cũng đừng dùng nữa."
Lúc này vẫn là thập niên 90, thông tin chưa phát triển, nên Diêu Ngọc Lan thực sự không hiểu những chuyện này. Nhưng bà cảm thấy những gì Lâm Linh nói có vẻ hợp lý, nên bà cũng hơi lo lắng, nói: "Theo như con nói, vậy thì thật sự không thể đi à?"
"Phòng khám tốt hay không phải xem vào trách nhiệm và trình độ của bác sĩ, phòng khám mẹ đi hôm nay, con thấy tốt hơn là không nên đi nữa. Dưới lầu có hiệu thuốc, lát nữa con sẽ xuống mua thuốc cho mẹ. Chủ nhật này, hai mẹ con mình đi tìm thầy thuốc đông y xem. Con bị đau bụng kinh, gần đây mẹ cũng hay nói là ăn không ngon, hai mẹ con mình cùng đi khám chữa bệnh."
Lâm Linh nghĩ trình độ của bác sĩ mà Lộ Hàn Xuyên giới thiệu chắc là ổn, chi bằng tranh thủ cuối tuần có thời gian, cô và Diêu Ngọc Lan cùng đi khám. Lúc này mới hơn tám giờ, còn sớm, Lâm Linh liền khoác áo khoác định xuống lầu mua thuốc cho Diêu Ngọc Lan, Diêu Ngọc Lan ngăn không được, đành phải cùng cô ra ngoài.
Hai người đến hiệu thuốc mua thuốc xong, thì gặp Lộ Hàn Xuyên đi ngược chiều. Anh cúi đầu rẽ vào, đang đi về phía hiệu thuốc.
Ba người gặp nhau, Lộ Hàn Xuyên cũng sững người một chút, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, lịch sự chào hỏi Diêu Ngọc Lan.
Lâm Linh chủ động hỏi anh: "Sao anh lại đến đây? Mua thuốc cho ai vậy?"
"Hôm qua ông ngoại tôi bị chuột rút, tôi mua cho ông ấy ít viên canxi." Lộ Hàn Xuyên nói.
Lâm Linh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ những mặt khác cô không giúp được Lộ Hàn Xuyên, nhưng nhà cô luôn có người, nhà máy của ba cô cũng không xa, nhà còn có xe, thuận tiện thì có thể chăm sóc giáo sư Quách.
Người già ở nhà một mình, điều đáng sợ nhất là xảy ra chuyện bất ngờ. Cô liền nói: "À... Ông ngoại anh ở một mình bên này, bị chuột rút không tốt. Thế này nhé, sau này nếu ông ngoại anh có chuyện gì cần giúp đỡ, anh cứ gọi điện cho em hoặc nhà em, nhà em có người thì sẽ qua xem."
Thật ra Lộ Hàn Xuyên cũng đã nhờ một vài người bạn cùng khu có thời gian thì trông nom ông ngoại mình, cũng không phải là không có người giúp. Nhưng Lâm Linh chủ động đề nghị giúp đỡ, đối với anh mà nói cũng là chuyện cầu còn không được.
Ông ngoại anh ở một mình đã quen rồi, không muốn ở cùng con cái, sợ bị ràng buộc. Cho nên sau này chắc chắn ông vẫn muốn ở lại khu này, chuyển nhà là không thể.
Anh lại bận rộn, không thể lúc nào cũng ở nhà trông nom, nên đôi khi anh thực sự rất sợ ông ngoại mình đột nhiên xảy ra chuyện, mà bên cạnh lại không có ai. Nhà có người già ở một mình, lo lắng như vậy là khó tránh khỏi.
Trên mặt anh liền lộ ra vài phần vui mừng, nói: "Được, vậy tôi không khách khí đâu, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ nhờ cậy đến em."
Diêu Ngọc Lan ở bên cạnh lặng lẽ quan sát Lộ Hàn Xuyên, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, chiếc áo khoác màu đen kia, phải chăng là của chàng trai này?
Trong lòng bà nghĩ vậy, nhưng miệng lại lịch sự nói: "Tiểu Lộ, chuyện nhỏ nhặt này không cần khách sáo, ngày nào đó ông ngoại cháu không khỏe, phải đi bệnh viện gì đó, cứ việc nói với thím và chú cháu."
Lộ Hàn Xuyên cúi chào với Lâm Linh và mẹ cô,thể hiện sự cảm ơn. Lâm Linh cười nhẹ, nói: "Không cần khách sao, mau đi mua thuốc đi, em và mẹ em về trước."
Nói xong, cô liền kéo Diêu Ngọc Lan xuống bậc thang.
Diêu Ngọc Lan về nhà, không hỏi gì, lặng lẽ nhìn con gái cầm một cái đệm đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau, m.á.u trên cái cái đệm đó đã được Lâm Linh giặt sạch.
Lâm Linh ngủ một giấc, liền đỡ hơn rất nhiều, ngày hôm sau lại đi học bình thường.
Mấy ngày sau, La Chiêu không liên lạc với cô, cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng cô lại không biết, gần đây La Chiêu đang tìm mọi cách, cố gắng kết nối với lãnh đạo trường Đại học Y khoa Đông Xuyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]