Chương trước
Chương sau
Không biết từ lúc nào, Lâm Linh đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho vợ chồng Lâm Khánh Đông, cô nói như vậy, Diêu Ngọc Lan cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Đến thứ bảy, cuối cùng La Chiêu cũng trở về Giang Ninh, anh ấy về đến nơi lập tức liên lạc với Lâm Linh, hẹn cô đến đội cảnh sát hình sự vào chủ nhật. Bởi vì anh ấy thực sự đã tìm được một vụ án, có khả năng là do Chân Lão Lục gây ra.

Tuy nhiên, nạn nhân lần này là hai cô gái trẻ, sau khi bọn họ bị hại, trời không mưa, hung thủ cũng không có nhiều kinh nghiệm, dẫn đến hiện trường để lại một số dấu vết, điều kiện phá án tốt hơn vụ án cặp đôi trong công viên ở Giang Ninh.

Lần này anh ấy gọi Lâm Linh đến là để xem cô có thể làm gì trong vụ án này.

Lúc tám giờ sáng chủ nhật, Lâm Khánh Đông lái xe đưa Lâm Linh đến đội cảnh sát hình sự, lúc đến sân, Lâm Linh lại nhìn thấy La Chiêu đang đứng trong sân, bên cạnh anh ấy còn có một người mặc đồng phục cảnh sát, người đó không phải là người của đội cảnh sát hình sự.

Lâm Linh bước vào sân, La Chiêu lập tức nhìn thấy cô, vẫy tay gọi cô lại, nói: “Tiểu Lâm, anh có chút việc, em lên trước tìm Lý Nhuệ, lát nữa anh sẽ lên sau."

Lâm Linh muốn hỏi thăm về buổi hẹn hò của anh ấy, thấy anh ấy bận rộn, cô cũng không hỏi, tự mình đi trước.

Cô đi không nhanh, vừa lúc nghe thấy viên cảnh sát lạ mặt nói: "La đội, cô gái nhỏ kia chính là thiên tài hình sự của Giang Ninh chúng ta phải không?"

Lúc này rõ ràng La Chiêu không hứng thú nói chuyện này với anh ta, trực tiếp nói: "Cậu đi an ủi người báo án trước, lần này đừng để bọn họ rút đơn kiện một cách tùy tiện."

"Tôi muốn xem, vàng cục kia rốt cuộc là chuyện gì. Lần trước vụ án ở huyện Bảo Bình, một người nói mất một người nói không mất. Lần này Giang Ninh chúng ta cũng xuất hiện một vụ. Cô gái nói không biết gì, chàng trai nói vàng cục bị người ta đổi."

"Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, tôi muốn xem bên trong có gì mờ ám."



"Chờ tôi rảnh, sẽ đến đồn của các cậu một chuyến, nếu không được, thì đưa người đến đội cảnh sát hình sự thẩm vấn."

Tất nhiên viên cảnh sát này không có ý kiến, lại nói chuyện với La Chiêu vài câu, mới rời khỏi đội hình sự.

Lâm Linh thính tai, lại không cách nào xa bọn họ, nghe được sơ sơ.

Cô hơi ngạc nhiên, sao chuyện vàng cục* lại xuất hiện nữa?

*có hình dạng giống như một cục phân chó, là vàng tự nhiên, không tinh khiết, có các hạt to khoảng 10mm

Lần này lại có người báo án? Nhưng hình như nội dung báo án không giống, chuyện này lại khơi gợi sự tò mò của cô. Lâm Linh nghe được sơ lược, liền lên lầu. Văn phòng cảnh sát hình sự khá yên tĩnh, trái ngược hẳn với sự ồn ào thường ngày.

Lâm Linh đến phòng giám định dấu vết tìm Lý Nhuệ, vừa vào liền hỏi: "Em vào chẳng thấy mấy người, gần đây có nhiều vụ án lắm sao?"

"Hiện giờ cũng chẳng có nhiều vụ án đâu, chủ yếu là chiều hôm qua, chợ rau số 13 xảy ra một vụ án mạng. Một người bán thịt lợn cãi nhau với khách mua thịt, hắn dùng d.a.o mổ lợn đ.â.m c.h.ế.t khách."

"Đâm xong, tên đó chạy về hướng tây, tay vẫn cầm dao. Nếu tên này cứ ở bên ngoài như vậy thì rất nguy hiểm, là một mối nguy tiềm ẩn, nên đội chó nghiệp vụ của thành phố đều được huy động, đội mình có ai rảnh cũng đi tìm người."

Lâm Linh nghĩ thầm, không trách được, loại vụ án này không có gì khó khăn để phá án, vụ án ở chợ rau số 13 cũng không thuộc thẩm quyền của cảnh sát khu Nam Tháp, nên cô cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này, Lý Nhuệ đã lấy ra đĩa CD ra, đây là đồ mà La Chiêu mang về từ nơi khác. Hồ sơ của nơi khác chắc chắn sẽ không cho anh ấy mang về, sau khi được sự đồng ý của cảnh sát địa phương, anh ấy đã sao chép nội dung liên quan của hồ sơ vào đĩa CD.

Đĩa CD được cắm vào máy tính, rất nhanh trên màn hình xuất hiện danh sách các file trong đĩa.



Lý Nhuệ mở thư mục của vụ án này, để Lâm Linh tự xem. Anh ta ngồi ở máy tính bên cạnh, mở giao diện phòng chat.

Lâm Linh vô tình liếc nhìn, phát hiện Lý Nhuệ cũng mở phòng chat "Bầu Trời Duyên Phận". Cô ngạc nhiên nói: "Sao anh cũng chat trên này?"

Lý Nhuệ vội giải thích: "Không phải anh, là La đội dặn dò anh trước khi đi. Anh ấy bảo anh rảnh thì lên xem, nếu gặp người tên "Mưa Hoa Trên Con Đường Tơ Lụa" thì tìm cách moi thông tin."

"À, người này vẫn chưa mắc bẫy? Có khi nào cô ta đổi tên không? Loại phòng chat này có thể đổi tên bất cứ lúc nào."

Lý Nhuệ xua tay, nói: "Vậy thì không có cách nào rồi, thực ra dù có tìm được người này cũng chưa chắc đã có manh mối. Chỉ là thả lưới rộng, có thể bắt được con cá nào hay con cá đó, nếu thật sự không tìm được, chỉ có thể thử dùng cách khác thôi."

Sau đó, anh ta nhỏ giọng nói với Lâm Linh: "Tiểu Lâm, tuần trước chuyện sếp của chúng ta đi xem mắt, bị "Mưa Hoa Trên Con Đường Tơ Lụa" này phá hỏng."

"Không phải chưa mắc bẫy à? Sao lại phá hỏng? Chẳng lẽ cô ta hẹn gặp La đội đột xuất, trùng thời gian với buổi xem mắt?"

Lý Nhuệ cười nói: "Đúng vậy, chính là như thế, rồi cô gái đó lại cho La đội leo cây, La đội đến nơi, chẳng thấy người."

"Sau đó anh nghe nói, đối tượng xem mắt của La đội đợi anh ấy nửa tiếng, không thấy La đội đâu, tự mình thanh toán rồi đi. Cô ấy đi rồi nói với gia đình La đội có lẽ hai người không có duyên, sau đó không nói gì thêm."

"Chuyện này anh là nghe mẹ La đội nói, chiều hôm đó bà ấy đến đội mắng La đội một trận, chuyện này La đội cũng không giải thích được, đành phải chịu thôi."

Lâm Linh mở một file tài liệu hiện trường, thản nhiên nói: "Nếu bên nữ có thể nói như vậy, em cảm giác khá có giáo dưỡng, coi như giữ mặt mũi cho La đội."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.