Sau một hồi nói chuyện khách sáo, hai người uống trà, Lâm Khánh Đông kiên nhẫn chờ La Chiêu giải thích cho ông. La Chiêu cũng không để ông đợi lâu, sau khi uống vài ngụm trà, anh ấy đặt ly trà xuống, nói mục đích hôm nay anh ấy mời Lâm Linh đến đây.
Anh ấy nói tóm tắt, nói ngắn gọn những gì Lâm Linh đã làm hôm nay.
Nếu nói khi mới bước vào trong phòng này Lâm Khánh Đông có ba phần kinh ngạc hoảng sợ, thì lúc này sự kinh ngạc hoảng sợ của ông đã lên đến bảy tám phần.
Ông đang nghe chuyện gì vậy? Ông gần như không thể tin được, cô con gái thất lạc và tìm lại được của ông là thiên tại số học trong miệng của đại đội trưởng cảnh sát hình sự! Còn có thể giúp cảnh sát xử lý hình ảnh vân tay?
Chuyện thần thoại cũng không ly kỳ đến như vậy?
Ông nghi ngờ liếc nhìn Lâm Linh, chậm rãi hỏi: "Đây là thật sao?"
Sau khi nghe lời xác nhận của Lâm Linh, Lâm Khánh Đông cảm thấy như mình đang trôi nổi trong không trung, không còn cảm giác chân thật. Toàn thân ông choáng váng.
Cho đến sau đó ông cũng không ý thức được mình đã rời khỏi sở cảnh sát như thế nào. Trong đầu ông chỉ tràn ngập một suy nghĩ, đó là con gái của mình lại là một thiên tài toán học. Mà con gái còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã có thể giúp cảnh sát giải quyết vụ việc! Thậm chí Đại đội trưởng cảnh sát hình sự còn rất lịch sự với cô! Ngồi vào vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/3601880/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.