"Có phải muội cảm thấy ta rất thân thuộc hay không?" Nữ nhân kiều mị kia đột nhiên hỏi một câu. 
"Ừm, ta cũng không biết vì sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy tỷ tỷ rất quen thuộc, cảm giác của ta đối với tỷ dường như... chúng ta vốn là một người!" Tiểu Hồ Ly nghe vậy liền không chút do dự hồn nhiên đáp lời. 
"Khúc khích!" Nữ nhân đối diện nghe vậy liền đưa tay che miệng cười khẽ, dường như nàng cũng không bất ngờ trước câu trả lời này. 
"Linh giác của muội cũng thật nhạy bén a, chả trách có thể trong thời gian ngắn như vậy trưởng thành tới trình độ như hiện tại, cũng không biết tên kia làm cách nào lại có thể đem chúng ta hồi phục rồi lại tạo ra muội và đem nuôi lớn đến như vậy!" 
Trong giọng nói của nàng chất chứa một tia cảm kích xen lẫn chút thán phục cùng hâm mộ. 
"Tên kia? Nuôi lớn? Ý tỷ nói là cha ta sao? Quả thật ngài ấy là người cha tốt nhất trên đời!" Tiểu Hồ Ly vô thức liên tưởng người thần bí mà vị tỷ tỷ trước mặt này nói tới chắc chắn là phụ thân của mình. 
Mà nàng - Lục Hồ cũng chính là con của hắn! 
Nhắc tới phụ thân khoé miệng nàng lại khẽ nở ra một nụ cười ngọt ngào, đồng thời... hai dòng nước cũng theo đó trào ra. 
"Ngươi a, chắc lại nghĩ tới ăn chứ gì?" Nữ nhân kiều mị kia ưu nhã ngồi xuống, khẽ đưa tay cốc đầu Tiểu Hồ Ly rồi cười mắng. 
"À đúng rồi, phụ thân ta đâu, ta nhớ hình như sau khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-toan-nang-phu-than/477584/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.