Chương trước
Chương sau
Khoảng cách giữa hai bên chỉ có năm trượng nhưng đối với Tiểu Thanh Trúc lúc này lại tựa như cả một bức trường thành.
Lê lết từng bước một.
Đôi chân thường ngày vô cùng hoạt bát lúc này lại trở nên nặng nề lạ thường, chỉ nhích một bước nhỏ cũng vô cùng khó nhọc.
Mưa rơi không ngừng hoà tan từng tấc đất khiến nó bết lại cùng nhau.
Mỗi một bước đều kèm theo bùn đất nặng nề xen lẫn với máu từ vết thương trào ra.
Máu mất quá nhiều, tay chân tê cứng...
Ầm!
Tí tách!
Nàng ngã, nước mưa đỏ au văng lên tung toé va đập khắp thân thể khiến thương thế lại càng trầm trọng thêm một ít.
Nước mưa tuy đã rơi xuống nhưng kiếp lực ẩn chứa trong đó không hề bị mất đi trái lại những giọt mưa hợp lại cùng nhau kiếp lực theo đó cũng tăng lên.
Váy xanh rách rưới, thân hình nhỏ bé bị thương vô cùng nghiêm trọng, gương mặt tái nhợt lấm lem bùn đất xen lẫn với máu lem luốc vô cùng khiến người xem vô cùng đau lòng.
Mới nhìn qua ai nghĩ tới đây là cô bé hoạt bát vui tươi ngày xưa?
Phía xa, mấy vị Thái thượng hộ pháp tuy không rõ tình hình bên trong nhưng khi thấy Thiếu Giáo chủ ngã xuống đều kìm lòng không được, thậm chí Hắc Dung khẽ rơi lệ bi thương.
"Mặc kệ, ta phải vào xem sao!" Trần Thương người già đa sầu đa cảm, trước đó nhìn Thiếu Giáo chủ bị thương đã có chút không chịu được, bây giờ tận mắt nhìn người ngã xuống càng lo lắng đứng ngồi không yên.
Trần Thương cũng không có con cháu hậu đại gì, hắn chỉ là một lão tán tu được Giáo chủ cưu mang rồi phong cho chức hộ pháp
Từ lúc đó lão cũng coi Thiên Ma Giáo như nhà của mình.
Tuy chỉ ở chung một thời gian ngắn, ngoài mặt đều giữ lễ tiết bề tôi nhưng sâu trong thâm tâm lão đã coi Tiểu Thanh Trúc như cháu gái ruột của mình hết mực yêu thương.
Không để ý mấy người khác lão đi trước một bước cấp tốc vọt ra lao vào trong màn mưa máu.
"Làm sao bây giờ?" Hắc Dung cũng vô cùng sốt ruột muốn đi theo nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. — QUẢNG CÁO —
Cô nhìn sang La Sinh trưng bày ý kiến, không giống như mấy vị Thái thượng còn lại, dù sao vị này cũng là thân tín bên Giáo chủ lâu nhất, cũng thường hay đưa ra ý kiến nổi bật, không biết lúc này hắn có đưa được ý kiến thích hợp không!
La Sinh chỉ hơi trầm ngâm nhưng rất nhanh liền cắn răng đưa ra ý kiến:
"Mặc kệ, xem xét tình hình Thiếu Giáo chủ quan trọng hơn, nếu người có xảy ra sai sót gì chúng ta cùng bồi theo người!"
"Ngươi bớt nói xúi quẩy đi!" Tiêu Hình gương mặt vốn không biểu cảm lúc này lại càng lạnh hơn, tựa như chỉ cần nói thêm một lời không hay sẽ quyết một phen sống chết.
Mấy người còn lại cũng nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.

La Sinh cũng biết mình lỡ lời:
"Ừm, Thiếu Giáo chủ phúc vận thâm hậu, ngài ấy nhất định sẽ không sao!"
Dứt lời, hắn dẫn đầu, mấy người khác cũng song song tế ra pháp bảo hộ thân, dồn toàn lực đến chỗ Tiểu Thanh Trúc.
Thực ra trong lòng bọn họ đều ngầm hiểu Thiên Diệt xưa nay chưa từng thấy, cũng không nghe nói có người độ kiếp thành công.
Bọn họ nói vậy chỉ cầu một tia hi vọng, hi vọng kì tích sẽ giáng lâm...
Vừa bước vào phạm vi bên trong Huyết Vũ, cơn mưa vốn đã nặng hạt lại càng dày đặc hơn.
Kẻ ngoại lai can thiệp, kiếp lực gia tăng!
Giọt mưa đỏ au va chạm vào pháp bảo hộ thân nhanh chóng đem nó ăn mòn thành từng lỗ hổng, thi thoảng có vài giọt mưa thông qua đó ngấm vào da thịt khiến nó vang lên từng tiếng xèo xèo da tróc thịt bong.
Chưa đi được ba mươi trượng pháp bảo hộ thân đã bị ăn mòn hư hao nghiêm trọng, thân thể bảy người cũng cấp tốc bị ăn mòn, thậm chí so với Tiểu Thanh Trúc còn nhanh hơn.
Mà đoạn đường phải đi còn tận mấy ngàn trượng nữa, lấy tốc độ ăn mòn này tới xem còn chưa đi được một nửa quãng đường có khi đã biến thành một cỗ bạch cốt!
"Rút lui trước đã!" La Sinh biến sắc mặt, hô mấy vị Thái thượng hộ pháp cùng rút lui ra ngoài, với tình hình hiện tại mà đi vào không gọi là giúp đỡ mà là ngu xuẩn tìm chết!
Năm người đi sau cũng hiểu tình thế nghiêm trọng không nói hai lời liền quay lại.
Thế nhưng Trần Thương tựa như điên cuồng không nghe mấy lời khuyên can, lão vẫn hì hục chậm rãi tiến lên.
— QUẢNG CÁO —
La Sinh thấy thế cũng thầm lo lắng vội vã hô to:
"Trần lão đầu, tạm thời rời đi trước, lấy tu vi của chúng ta không chống đỡ được lâu đâu!"
"Mặc kệ ta, cái đám ham sống sợ chết các ngươi muốn lui thì cứ lui đi!" Trần Thương tức giận hổn hển.
"Lão như vậy không phải giúp đỡ mà là tìm chết a!" Hắc Dung cũng vội vã khuyên can.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh lướt qua, chưa kịp định thần đã cuốn bọn họ ra khỏi phạm vi Thiên Diệt.
Phía trước vài trượng Trần Thương đang muốn tiếp tục tiến lên, đột nhiên một luồng lực lượng cực mạnh mang chút nhu hòa đẩy hắn ra phía sau cùng tụ họp với đám người La Sinh, đồng thời một giọng nói ồm ồm vang lên:
"La Sinh hắn nói đúng đấy, ngươi lui trước đi, chuyện ở đây giao cho chúng ta!"
Mấy người liếc ngước mắt nhìn chỉ thấy bát đại hung thú hộ Giáo do chính bọn họ tế luyện đang phi nước đại nhanh chóng tiếp cận Thiếu Giáo chủ.
Cũng không ai để ý hay trách móc thái độ xấc xược của chúng, tuy mình đem nó tế luyện ra nhưng bản lĩnh của người ta lại lớn hơn mình a, hơn nữa nó còn là thú sủng của Thiếu Giáo chủ a.
Nhìn thấy bọn chúng bảy người cũng vô cùng vui mừng, do có kí ức truyền thừa, hiểu biết của chúng lớn hơn bọn hắn nhiều, bọn chúng đã nói như vậy thì chắc có cách a!
Có lẽ đây chính là kì tích đi?

Nhìn mấy bóng dáng xa dần, Trần Thương lệ nóng doanh tròng, lão khóc rống lên như một đứa trẻ:
"Ô...ô, tám vị nhất định phải cứu Thiếu Giáo chủ a! Ô...ô!"
.................
Một nơi cách xa Thiên Ma Giáo trăm vạn dặm, nơi đây vốn là một mảnh núi đồi hoang vu ít người qua lại nhưng lúc này lại vô cùng náo nhiệt.
Thiên Ma Giáo toàn bộ đều di chuyển tới đây để lánh nạn!
Thung lũng bên dưới thì do các đệ tử tự do xây dựng kiến tạo nơi ở tạm thời, chư vị cao tầng cùng hạch tâm đệ tử thì ở trên các ngọn sơn phong.
Bên dưới chúng đệ tử cũng không biết Thiên Kiếp khủng bố kia bao giờ mới tán đi, cho dù có nhanh chóng kết thúc thì kiếp lực lưu lại cũng phải một thời gian dài mới tán đi hết được hơn nữa trải qua Thiên Kiếp oanh tạc có khi Tổ Địa Thiên Ma Giáo cũng đã thành bình địa rồi!
Bởi vậy ai nấy đều đang hăng say kiến tạo nơi ở mới.
Còn người là còn tất cả a! — QUẢNG CÁO —
Dù sao những vật quý giá đều đã được di dời hoàn tất, người cũng không bị thương nên cũng không có gì lo lắng.
Đệ tử, Đường Chủ, Hộ Pháp, Thái thượng hộ pháp, Giáo chủ đều có đủ cả lo gì không gây dựng lại được hùng uy của Thiên Ma Giáo?
Lúc này, trên một sơn phong cao ngất, mười hai vị Hộ Pháp đứng trước, theo sau là ba mươi sáu vị Đường Chủ, ai nấy đều yên lặng theo dõi dị tượng phương xa.
Không ai nói câu nào, bầu không khí vô cùng đè nén.
Tu vì bọn họ cao hơn nên cũng cảm nhận được rõ ràng hơn đám đệ tử kia rất nhiều.
Đợt Thiên Khiển này cũng không đơn giản như vậy.
Đầu tiên là Hồng Liên rồi đến Huyết Vũ, mỗi một đạo chỉ cần một cánh hoa một giọt nước đều mang cho bọn họ áp lực vô cùng nặng nề, đó là áp lực khi đối mặt với tử vong!
Một lúc sau, vị Hoàng Lão Luyện Đan Sư kia mới khẽ thở dài một hơi phá tan bầu không khí trầm tĩnh:
"Thiếu Giáo chủ cùng mấy vị Thái thượng đều vẫn còn ở bên đó, cũng không biết tình hình bên kia ra sao rồi, mong là đều ổn a!"
Những người còn lại đều thở dài lo lắng, từ lúc Thiên Diệt bắt đầu đều không thấy bóng dáng tám người bọn họ, cũng không biết tình hình ra sao rồi, nhưng ngọc hồn vẫn bình thường cho thấy bọn họ đều ăn toàn.
Nhưng không có việc gì cũng không hẳn là an toàn a!
Bầu không khí lại lâm vào trầm lặng, cũng không ai mở miệng cãi vã như thường ngày, dù sao những lúc đó chỉ là đùa vui hay một số xô xát nhỏ, còn lúc này là chuyện lớn a!
Cũng không hiểu sao đang yên đang lành lại bắt Thiên Ma Giáo phải gánh hoạ.
Lão thiên a, chúng ta hận ngươi!
Ngoài than trách ông trời không có mắt thì cũng không có cách nào a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.