Chương trước
Chương sau
Lục Huy bản thân đặt trong vực tràng của Hồ Cửu Nhi như một chiếc thuyền con trong gió bão.
Hắn thân hình cô độc lẻ loi nhưng lại sừng sững không ngã, đứng đó lại tạo cho người ta cảm giác duy ngã độc tôn, cô độc mà vững chãi.
Vực tràng của Hồ Cửu Nhi cũng đem tiểu đội kia vào phạm vi bao trùm nhưng trái lại với Lục Huy, mười hai người kia lại trong lòng kinh hãi, ngoài một vài người còn đang đau khổ chèo chống nhưng cũng không biết chống cự được bao lâu, những người còn lại người thì bị thổi bay người thì bị vết nứt không gian cho thôn phệ đến thân hình không lành lặn, mảnh đứt thân thể bay la liệt.
Trong không khí phiêu đãng một mùi huyết tinh gay mũi.
Lục Huy nhìn thấy cảnh này chỉ đành lắc đầu, hắn khẽ vươn một bàn tay ra, không để ý tới không gian đang chập chùng cùng những vết nứt không gian đen kịt đang du tẩu.
Hồ Cửu Nhi nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng hơi nhúc nhích, nàng không né tránh nhưng hồ vĩ hư ảnh lại khẽ loé lên tiếp nhận, những tưởng hồ vĩ to lớn sẽ ngăn lại bàn tay nhỏ bé này, nhưng không...
Bàn tay xuyên qua hồ vĩ, cũng không chịu một chút lực cản nào chuẩn xác đè ép lên đỉnh đầu Hồ Cửu Nhi.
Tại trong ánh mắt kinh hãi của nàng, vực tràng như cá kình hút nước toàn bộ bị thu về cơ thể, không hề có một tia yêu lực nào thoát li ra bên ngoài, mà hiện trường khủng bố cũng khôi phục lại tĩnh lặng.
Từ lúc Hồ Cửu Nhi xuất thủ đến lúc Lục Huy trấn áp cũng chưa tới thời gian ba hơi thở, thế nhưng trong lòng mấy người còn sống sót lại tưởng chừng như qua cả thế kỉ!
"Ngươi... ngươi làm sao sẽ mạnh như vậy?" Hồ Cửu Nhi sợ hãi thốt lời, tuy câu hỏi có chút ngu ngốc nhưng bất kì ai ở trong trường hợp này đều sẽ hỏi vậy.
Lục Huy chưa kịp trả lời, một giọng hét giận dữ nộ hống kèm theo khí lãng:
" Kẻ nào dám tại Thánh Địa lãnh thổ giương oai!"
Lục Huy đưa mắt sang nhìn, hắn mới đầu cũng phát hiện bên trong Hoá Yêu Cốc có người mà tu vi còn không kém, nhưng có lẽ địa hình đặc thù hoặc bên trong có cổ quái nên vị này mới không sớm phát hiện ra bọn hắn.
Người tới là một đại hán thân như thiết tháp, trong tay vác theo một thiết chùy to lớn sánh ngang với một người bình thường, mặt vuông chữ điền nhưng bên trên lại khắc vài vết sẹo sâu hoắm cùng độc nhãn lại tạo cho người ta bộ dáng vô cùng hung ác.
Trên thân hắn toả ra khí tức thâm sâu như biển xen lẫn chút sát khí vô cùng bức người. — QUẢNG CÁO —
Mà sau lưng hắn là một chi đại quân ước chừng trên trăm người.
Đừng nhìn nhân số ít, đây là hơn trăm vị chí ít là Nguyên Anh kỳ, đặt ở bình thường tông môn có thể xưng lão tổ, khai tông lập phái thụ người tôn kính.
Trên trăm người này còn có không ít Hoá Thần đại năng, Hoá Thần đỉnh phong còn có tới ba người, đội hình này đã miểu sát toàn bộ Đông Hoang tông môn.

Có thể nói, chỉ có Thánh Địa tài đại khí thô mới có thể tiện tay lấy ra nhiều cường giả như vậy.
Mà vị đại hán cầm đầu hắn vừa xuất hiện đã khẽ quăng ánh mắt về phía Lục Huy, trong mắt mang theo một tia chán ghét, giấu đầu hở đuôi không phải vật gì tốt!
Sau đó đưa mắt về phía Hồ Cửu Nhi, hắn cũng hơi kinh diễm nhưng rất nhanh nghi ngờ chất vấn:
" Yêu tộc? Không ngờ các ngươi còn dám thật xuất hiện a, đã vậy hãy để mạng lại đi, vừa hay ta còn thiếu một chút vật liệu luyện đan a!"
Từ nghi ngờ hắn rất nhanh chuyển sang hưng phấn nóng bỏng, dù sao yêu thú cấp cao bậc này đơn độc xuất hiện là cơ hội ngàn năm có một a!
Yêu tộc huyết dịch, nội đan cùng một số bộ phận có thể luyện đan, da lông, móng vuốt, xương cốt có thể đem luyện khí...và nhiều bộ phận còn có từng công dụng đặc thù.
Bởi vậy có thể nói yêu tộc toàn thân đều là bảo, nhất là loại yêu thú cấp cao này càng lộ ra quý giá!
Tuy hưng phấn nhưng hắn cũng không vội xuất thủ mà lần nữa nhìn về phía Lục Huy:
" Ta là Vô Cực, Khách Khanh trưởng lão của Thánh Địa, đây là trọng địa của Thánh Địa, mong đạo hữu nể mặt mà rút lui!"
Vô Cực cũng nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, không cần hỏi cũng biết hai người này vừa xảy ra đại chiến, tuy không biết kết quả như nào nhưng xem ra hai người này hẳn có thù, nghĩ vậy hắn lại muốn lợi dụng:
— QUẢNG CÁO —
" Vị đạo hữu này, nếu không thì ngươi ta liên thủ cùng cầm xuống nàng, chúng ta chia năm năm như thế nào?"
Lục Huy nghe vậy hơi buồn cười, dùng ánh mắt như nhìn đồ đần nhìn Vô Cực, thấy thảm trạng của thuộc hạ cũng không hỏi thăm mà chỉ chú ý vào thân phận yêu tộc của Hồ Cửu Nhi, chắc tên này trong Thánh Địa trôi qua cũng không quá tốt a!
Mà quả thật Thánh Địa cũng không phải vật gì tốt, hắn biết bọn chúng mặt ngoài đạo mạo chính trực nhưng trong âm thầm không biết làm qua bao chuyện không muốn người biết.
Nhưng dù có giận cũng không dám nói gì.
Thế lực! Thực lực!
Nhưng những điều đó cùng hắn không có quan hệ, dám động tới con gái hắn thì sẽ phải chịu hậu quả.
Món quà sắp tới có lẽ sẽ khiến Thánh Địa chơi đùa vui vẻ một thời gian a!
Lục Huy không phản ứng Vô Cực, hắn dùng giọng lạnh băng không tình cảm nói với Hồ Cửu Nhi:

" Lần này ta tha thứ, nhưng tuyệt không có lần sau, tên phế vật này ngươi tự giải quyết đi! Chuyện ta đáp ứng ta sẽ không nuốt lời!"
Hồ Cửu Nhi trong lòng biệt khuất nhưng cũng không dám phát tác, bao lời chửi rủa chạy tới cửa miệng cuối cùng hoá thành một câu:
" Tốt, ta biết rồi!"
Lục Huy cũng không nói thêm câu gì, thân hình hoá thành một đạo u ảnh phiêu nhiên bay vào Hoá Yêu Cốc.
Hồ Cửu Nhi đang định nói cái gì nhưng lại đột ngột dừng lại, trông mong nhìn về sơn cốc, trong đầu hình dung ra cảnh tên đáng ghét này bị xấu mặt.
Ha ha, không biết khi đang phi hành lại bị đè ép loạng choạng là cảm giác gì a! — QUẢNG CÁO —
Mà Lục Huy gần như tức thời đã tới trong sơn cốc, vừa bước vào một cảm giác đè nén truyền tới: cấm không đại trận!
Nếu là người bình thường, dù là Bán Bộ cảnh đột ngột xâm nhập chắc chắn tiến độ sẽ bị chậm lại, thậm chí nghiêng ngả nhưng Lục Huy lại coi như không có chuyện gì, vẫn giữ nguyên tốc độ.
Mà Hồ Cửu Nhi bên kia khoé miệng lại khẽ giật giật, tên này là quái thai gì a, bên tai nàng lúc này cũng văng vẳng một câu nói:
" Nhớ kĩ, hợp tác với Thiên Ma Giáo, chỗ tốt cho các ngươi không tưởng được đâu!"
Truyền âm nhập mật!
Hồ Cửu Nhi đem lời nói để ở trong lòng, tuy không thông thấu tu vi của Lục Huy nhưng nàng biết, loại cường giả này một lời nói ra sẽ không thay đổi, độ tin cậy không cần phải nghi ngờ.
Vô Cực trong lòng còn đang mong mỏi Lục Huy sẽ trợ giúp hắn nhanh chóng cần xuống yêu hồ này, sau đó lại mượn Thánh Địa tên tuổi lừa gạt chỗ tốt về tay.
Vốn tưởng tượng mĩ hảo nhưng không ngờ tên kia lại không để ý mình mà tự do trò chuyện cùng yêu tộc sỉ nhục hắn, nhân lúc Vô Cực hắn chưa kịp phản ứng đã xâm nhập Hoá Yêu Cốc.
Đến lúc này dù thằng ngu cũng phát hiện không thích hợp, nhân yêu này là đồng bọn!
Vô Cực giận giữ hét lớn:
" Ngươi dám!"
Nói rồi thân hình bắn vọt như vẫn thạch muốn lao đi ngăn chặn Lục Huy, thế nhưng Hồ Cửu Nhi ở một bên đã sớm chú ý, nhảy ra ngăn chặn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.