Chương trước
Chương sau
Giờ Thìn (7 giờ sáng) Thiên Ma Giáo đại quân đồng loạt tiến lên, tiếng trống cổ động rung trời đốt sôi lòng nhiệt huyết.
Toàn thể Giáo chúng bừng bừng phấn chấn, bọn họ biết Thánh chiến chính thức mở màn!
Một nén nhang sau, hai đại quân bắt gặp.
Bên phía Ma đạo do ba vị Thái thượng hộ pháp cầm đầu, tiếp đến là hộ pháp đường chủ, sau cùng là đệ tử từ Kim Đan kì trở lên, còn đệ tử Trúc Cơ kì trở xuống thì đứng trên phi thuyền sẵn sàng phát động trận pháp phòng ngự và công kích.
Bên phía chính đạo do Huyền Lam Đạo Nhân và Hạo Phong cầm đầu, sau lưng là phi chu và hành cung chứa đệ tử, còn sâu cùng là đệ tử dưới trướng tông môn phụ thuộc và tán tu.
Nhìn về khí thế, bên Thiên Ma Giáo sĩ khí như hồng, ai nấy đều kích động đỏ mặt, trong tay lăm lăm vũ khí chỉ trực xuất kích, còn bên chính đạo các đệ tử tông môn coi như bình thản nhưng phía dưới tán tu cùng một số tiểu tông môn đệ tử đều tâm thần bất định, vẻ bất an lộ rõ trên mặt.
Mà trong đám tán tu, Hứa Phàm cũng lẫn vào trong một góc, bày ra bộ mặt sợ hãi nhưng khoé môi lại hơi treo nụ cười.
Trước chiến tuyến, Huyền Lam Đạo Nhân nhìn về 3 vị Thái thượng hộ pháp khẽ gắt:
" Ma đạo chi nhân tặc tâm bất tử, không ngờ các ngươi dám ngang nhiên xâm lấn giết hại đệ tử chính đạo ta, coi chính đạo không người sao?"
" Đúng vậy, coi chính đạo chúng ta không người sao?" Đệ tử Huyền Lam Đạo Quán và một số người cũng hùa theo.
La Sinh thấy thế chỉ cười khẩy:
" Mấy lão đạo sĩ các ngươi không biết yên phận ngồi trong đạo quán rách nát niệm kinh, lại nóng đầu đi trêu chọc giáo chủ, lần này các ngươi không thoát được a!"
Trịnh Phàm và Tiêu Hình cũng khẽ mỉm cười, chuyện về Thiếu Giáo chủ bọn họ biết càng nhiều, biết Thiếu Giáo chủ là tâm bệnh của Giáo chủ, kẻ nào trêu vào ắt tử!
" Ta trêu chọc lão ma đầu?" Huyền Lam Đạo Nhân nghi hoặc, Hạo Phong cũng quăng ánh mắt nghi ngờ về phía hắn.
Con hàng này không phải chọc ra cái gì rồi để cho bọn hắn gánh đấy chứ?
La Sinh nhìn ra hai người nghi hoặc, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói:
" Các ngươi không cần phải hiểu, Giáo chủ nói trêu chọc là trêu chọc, giết!"
Không thèm nhiều lời, La Sinh hạ lệnh tấn công, Hộ pháp lão ra trước, chiến lực cấp cao ngay lập tức xuất trận, không lưu một tia dài dòng. — QUẢNG CÁO —
Hạo Phong thấy vậy giận dữ:
" Nhãi nhép ma đạo tặc tử, khinh người quá đáng!"
Nói rồi hắn lao ra cùng La Sinh chiến thành một đoàn, Thượng Nguyên Tông trưởng lão cũng gia nhập chiến đoàn.
Các đệ tử Thiên Ma Giáo thấy vậy thì hưng phấn, hô hào nhảy vào trong chính đạo đại quân, mặc kệ bị bao vây bọn họ vẫn thoả sức chém giết.
Có người còn hưng phấn thét lên chói tai.

Lục Huy lăng không đứng trên bầu trời bên cạnh là Tiểu Thanh Trúc, hắn dùng pháp lực che lại thân hình cùng khí tức của bản thân và con gái.
Nhìn về phía La Sinh cùng Hạo Phong đang chiến đấu, bọn họ ngươi tới ta đi, pháp thuật thần thông liên tục nở rộ không ai nhường ai.
La Sinh ma khí bao quanh cơ thể khiến bóng dáng hắn trở nên sâm nhiên đáng sợ, ma khí còn hình thành từng vòng xoáy nhỏ xoay quanh thân thể vừa ngăn cản thế công của Hạo Phong vừa có thể thừa cơ phản kích.
Mà Hạo Phong một thân toả ra kim quang, nó cũng không phải kìm quang phổ độ như của Phật môn mà như ánh sáng kim loại, phát ra tiếng leng keng.
Kim quang buông xuống, ngưng tụ thành từng cây phi đao ồ ạt chém xuống vòng xoáy ma khí.
Thượng Nguyên Tông tuyệt kĩ Kim Phách Đao Trảm!
Một tiếng quát vang lên, vòng xoáy ma khí quanh người La Sinh ngưng kết, dần dần hình thành bộ dáng một đại đao, thân đạo ba thước, chuôi đao một trượng vô cùng to lớn.
Thế nhưng La Sinh lại giơ hai tay lên, dùng thân hình nhỏ bé của mình nâng đại đao lên quá đỉnh đầu, khẽ thét một tiếng:
" Thiên Ma Trảm!"
Sau lượt va chạm, kình khí khuyếch tán khiến không ít Xuất Khiếu đại năng hai bên đều bày ngược ra.
Hoá Thần uy năng không phải nói chơi!
Trong không gian lúc này lực lượng cuồng bạo khiến cho áp lực không gian xung quanh nặng nề, không ít người xung quanh đều có cảm giác hô hấp khó khăn.
— QUẢNG CÁO —
Đao ảnh trên bầu trời giống như những hạt mưa, kình khí cuồng bạo xuyên qua hư không hung hăng bao phủ về phía Lục Huy nhưng cũng không thấy hắn có động tác gì, kình khí đi vào phạm vi ba trượng đều tan thành hư vô.
Trong vô số ánh mắt hoảng sợ, khí tức cuồng bạo mà kinh khủng này trong chốc lát mới tiêu tán.
Hai thân ảnh hiên ra, tuy không có tổn thương nghiêm trọng nhưng sắc mặt cũng không tốt nhìn.
Đặc biệt là Hạo Phong, hắn đường đường là nhất tông chi chủ mà chỉ đánh ngang hàng với thuộc hạ của người ta khiến hắn rất mất mặt, nhưng hắn đâu biết La Sinh theo Lục Huy từ rất lâu rồi, trải qua bao nhiêu cuộc chiến tôi luyện khiến không chỉ kinh nghiệm chiến đấu cực giai mà linh lực cũng được tôi luyện vô cùng thuần khiết nên dù vừa mới bước vào Hoá Thần hậu kì không lâu nhưng đã có thể chiến Hoá Thần lâu năm Hạo Phong.
Trận chiến giữa La Sinh và Hạo Phong chỉ là một trong số đó, trận đấu của Tiêu Hình và Trịnh Phàm cũng gay cấn không kém.
Hai người bọn họ đều là lấy một đối hai lộ ra không ít chật vật, nhất là Trịnh Phàm bị Huyền Lam Đạo Nhân cho ăn một Thái Cực Chưởng, may mà chặn được nhưng sắc mặt cũng không tốt nhìn, ngày lúc hắn vừa ngơi tay bỗng nhiên một cây phất trần từ sau ót hiện ra, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bổ một cái khiến hắn lộn nhào, sau lưng càng là máu thịt bầy nhầy.
Thì ra là một vị Hoá Thần kỳ của Huyền Lam Đạo Quán nhân lúc Trịnh Phàm không kịp trở tay cho hắn một kích chí mạng, quả thật khiến hắn bị trọng thương.
Hai người kia bản ý Trịnh Phàm bị trọng thương còn chưa hồi thần, đang định nhân lúc kẻ bị bệnh mà lấy mạng người nhưng đột nhiên người sau lại quay đầu về phía bọn hắn, nở nụ cười khát máu.
Hắn khẽ phất tay, trong tay đã hiện lên một cây cờ đen sì sì, bên trên khắc hoạ một đồ án Thiên Kê sinh động như thật, bọn họ nhìn vào cảm giác như đồ án luôn trực chỉ nhìn mình khiến hai ngươi vô cùng không thoải mái.
Mà La Sinh cùng Tiêu Hình thấy vậy đều hất ra đối thủ, trong tay cũng xuất hiện một cây cờ y như vậy nhưng đồ án lại khác nhau lần lượt là Nhân Xà và Thao Thiết.

Ba người hợp thành hình tam giác, cùng bấm niệm pháp quyết, linh lực còn sót lại như xả lũ một dạng điên cuồng rót vào trong Đại kỳ.
Thái Âm Kỳ đón gió trướng lên, đồ án ba hung thú tỏ ra vô cùng hưng phấn, khẽ cựa quậy, bỗng nhiên lao ra khỏi đại kỳ, hoá thành ba sinh vật ý như đúc đồ án nhưng có chút hư ảo.
Tuy nhiên, nó lại không ảnh hưởng chút nào đến khí thế của ba con hung thú.
Gru, Rống, Khè
Ba đạo hống vang lên, khí tức hoang cổ theo đó bạo phát mà ra, khí tức không ngừng tăng lên cuối cùng dừng bước ở Hoá Thần đỉnh phong.
Sáu vị Hoá Thần kỳ chính đạo thấy vậy đều biến sắc, tuy chưa hiểu rõ ngọn ngành nhưng bọn hắn biết có khả năng mình trúng bẫy.
Sáu người gầm thét hướng về phía đại kỳ, bởi bọn họ biết Thái Âm Kỳ mới là khởi nguồn của ba con hung thú.
Chỉ cần hủy diệt đại kỳ tất cả bọn chúng sẽ tự hủy diệt! — QUẢNG CÁO —
Mà Tiểu Thanh Trúc nhìn thấy ba người La Sinh bày ra Thái Âm Kỳ thì ngạc nhiên kêu to:
" Ba ba, đây không phải cây đại kỳ con làm sao? Hoa, sao lại có con gà con rắn trèo ra thế kia? Con nhớ mình không làm được a! Còn con kia là con gì? Nhìn hơi giống mèo lại a. Nhưng mà con gà đấy thật đẹp!"
Lục Huy nghe vậy mặt khẽ đen, đường đường Thiên Kê với Nhân Xà, hung thú người nghe đã sợ mất mật ngươi lại kêu nó thành con gà con rắn, Thao Thiết là hung thú bậc nhất lại thành mèo lai?
Đậu đen rau muống thì đậu đen rau muống nhưng Lục Huy cũng không dám nói ra, chỉ đành tươi cười phụ hoạ:
" Tiểu Trúc con nói không sai, mấy con vật đó là sau khi con làm cờ, ta tế luyện thêm đấy, thích không?" Hắn không biết xấu hổ mà còn đắc ý nói.
Thật ra Thái Âm kỳ là do Linh hồn bổn nguyên của Tiểu Thanh Trúc tế luyện nên ba hung thú mới có khả năng sinh động như thật, còn nếu để Lục Huy luyện chế tuy hiệu quả không tồi nhưng chắc chắn sẽ không đạt đến mức vừa xuất thế đã có tu vi Hoá Thần đỉnh phong.
Nhưng trong đó cũng không thể không kể đến công lao dùng tinh huyết tế luyện của Lục Huy, Phản Hư kì tinh huyết cũng không phải dạng vừa.
Vừa xem xét ba hung thú Lục Huy vừa nói thêm với Tiểu Thanh Trúc:
" Con gái, sau này nếu ta không ở đây, nếu có kẻ nào bắt nạt con hãy dùng Huyết Ma Chú kích hoạt Thái Âm Kỳ, nó là do cha con ta cùng luyện chế, nó sẽ bảo vệ con, nhớ chưa?" Lục Huy quay sang nhìn nàng ôn nhu, cưng chiều.
Tiểu Thanh Trúc thấy thế thì lúng liếng đôi mắt, nãi thanh nãi khí khẽ nắm tay Lục Huy nói:
" Phụ thân yên tâm đi, nhưng người sẽ không bỏ con mà đi chứ?" Con bé hai mắt hơi dâng lên một tầng sương mờ, nàng rất sợ Lục Huy rời đi nàng.
Lục Huy khẽ xoa đầu nàng, ôn nhu cười:
" Phụ thân chỉ đề phòng lúc ta đi vắng có kẻ trộm vào bắt nạt con thôi, như vậy ta rất lo lắng!"
" Phụ thân yên tâm, kẻ nào dám bắt nạt ta ta đánh cho hắn không về nổi."
Tiểu Thanh Trúc khẽ thổi phấn quyền, cái cằm hếch lên vô cùng đáng yêu khiến Lục Huy không nhịn được khẽ bật cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.