Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Nửa tháng.”
Hắn ôm Thời Khanh Lạc vào lòng, cúi đầu hỏi: “Nàng có biết tại sao mình lại hôn mê không?”
Thời Khanh Lạc không giấu giếm, thẳng thắng nói ra lai lịch của mình, cả việc trước đó linh hồn của nàng trở về hiện đại: “Ta nghe được tiếng la khóc của các ngươi, nên mới trở lại.”
Tiêu Hàn Tranh nghe xong, quả nhiên đúng như hắn đã nghĩ.
Hắn ôm Thời Khanh Lạc, nắm tay nàng thật chặt: “Vậy nàng có còn đi nữa không?”
Thời Khanh Lạc nhìn hắn, nói thật: “Ta có cảm giác là sẽ còn đi nữa.”
“Hơn nữa ta cảm giác mình sẽ không thể ở đây lâu được.”
Tiêu Hàn Tranh mím môi: “Chúng ta có thể trở về cùng nàng được không?”
Hắn cũng đã suy đoán, có khả năng tiểu thê tử sẽ trở về, việc như lần này vẫn sẽ còn xảy ra.
Nếu đã không thể thay đổi việc tiểu thê tử phải rời đi, vậy bọn họ có thể đi theo nàng được không.
Thời Khanh Lạc dựa vào hắn, không trả lời mà hỏi: “Đi theo ta, chàng có buông bỏ được không? Dù sao người thân, bạn bè và tiền đồ của chàng đều ở đây.”
Tiêu Hàn Tranh không chút do dự nói: “Không buông được, nhưng ta càng không thể không có nàng.”
“Mẫu thân, đệ đệ và muội muội đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, quãng đời còn lại của họ sẽ có người bầu bạn, có ta hay không cũng không phải việc quan trọng.”
“Tiền đồ đối với ta mà nói chỉ như hoa thêu trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627879/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.