Tiêu Nguyên Thạch bị ám vệ giữ chặt trên xe lăn không thể nhúc nhích.
Nghe nói hai đứa nhỏ rất thân thiết với một nô tài, ông ta ghen tị đến phát điên lên.
Ông ta giãy dụa nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Ông mới là gia gia thật của các cháu, các cháu bị Nghệ Vương lừa rồi, đó không phải là gia gia của các cháu đâu."
Đúng lúc này, sau lưng ông ta có một giọng nói truyền đến: "Ở trong gia phả thì tụi nhỏ chính là cháu của bổn vương, ngược lại là ngươi, tàn phế rồi lại chạy đến nhận người thân, thật không biết xấu hổ."
Hai đứa nhỏ nghe thấy giọng nói này thì lập tức quay đầu nhìn lại, chạy nhanh đến chỗ ông: "Gia gia, gia gia!"
Lương Diệc Gia ôm lấy chân Nghệ Vương: "Gia gia, lão đầu xấu xa này muốn bắt cóc Gia Gia, Gia Gia sợ lắm!"
Lương Diệc Nhiên cũng ôm chặt lấy chân còn lại của Nghệ Vương, tủi thân nói: "Gia gia, nếu gia gia đến chậm một chút nữa thôi, nói không chừng chúng cháu đã bị lão đầu xấu xa này bắt đi mất rồi, gia gia sẽ không còn được nhìn thấy chúng cháu nữa."
Lương Vũ Lâm lập tức ôm lấy hai bảo bối.
Lương Diệc Gia một tay ôm cổ gia gia, một bàn tay chỉ vào Tiêu Nguyên Thạch nói: "Chúng cháu thấy lão đầu xấu xa này bị ngã, nên chúng cháu muốn giúp đỡ, không ngờ lão già này lại muốn bắt chúng cháu, lão già này thật quá xấu xa."
Hai đứa nhỏ nhìn thấy gia gia, tất nhiên là muốn làm nũng, kể tội với ông.
Lương Vũ Lâm xoa đầu cháu gái tỏ vẻ an ủi, "Không sao, không sao nữa rồi, để gia gia xử lý lão già xấu xa này."
Lương Diệc Gia cũng lầm bầm, "Lão già xấu xa còn nói là gia gia không phải là gia gia thật sự của chúng cháu, còn nói rằng gia gia thật của chúng cháu chính là lão già xấu xa này, ông ta chính là kẻ lừa đảo."
Lương Vũ Lâm cười nói: "Ông ta và cha cháu đã sớm cắt đứt quan hệ, cho nên ông ta không còn tư cách làm gia gia của các cháu được nữa."
"Lão già đó chính là người xấu, muốn bắt cóc các cháu, mang các cháu đến một nơi rất xa."
Lương Diệc Gia ôm chặt cổ gia gia, có chút sợ hãi nói: "Vậy Gia Gia và anh trai có phải sẽ không còn được nhìn thấy gia gia, bà nội và cha mẹ nữa không?"
Lương Vũ Lâm gật đầu, "Phải, nếu như bị bắt cóc đến một nơi xa xôi, thì các cháu sẽ không còn được nhìn thấy gia gia, bà nội và cha mẹ nữa."
"Nhưng Gia Gia nhà chúng ta là một đứa nhỏ rất thông minh, cho nên không bị người xấu lừa gạt."
Vừa nãy, khi ông vừa tới cửa, nhìn thấy hai đứa nhỏ không bị trúng kế của Tiêu Nguyên Thạch, ông đặc biệt có chút kiêu ngạo, cháu của ông quả thật rất thông minh lanh lợi.
Làm sao một đứa nhỏ ở độ tuổi này, lại có thể biết nhiều chuyện đến như vậy.
Tất nhiên, cũng là nhờ vào sự dạy dỗ tốt của con trai và con dâu.
Ông biết con dâu đã dạy hai đứa nhỏ rất nhiều thứ mới lạ, mỗi ngày đều kể cho hai đứa nhỏ đủ thứ chuyện kì lạ trên đời.
Còn vừa kể vừa vẽ thành những bức tranh để hai đứa nhỏ thích thú lắng nghe hơn.
Cho nên không chỉ hai đứa nhỏ thông minh mà các con của ông càng thông minh lanh lợi hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi.
Về mặt vật chất, tất nhiên cháu của ông không thiếu thứ gì, ngay cả ăn mặc cũng đều là tốt nhất, những lúc ông và con cả có thời gian rảnh, đều sẽ dẫn hai đứa nhỏ đi cưỡi ngựa hoặc chơi những trờ chơi khác.
Tiêu Nguyên Thạch lại muốn dụ dỗ hai đứa nhỏ này sao? Thật sự quá ngây thơ rồi.
Lương Diệc Gia và Lương Diệc Nhiên nghe thấy gia gia khen mình thì lập tức vô cùng vui vẻ.
Ánh mắt Lương Diệc Gia long lanh nhìn nói: "Chúng cháu không có bị lừa, vậy gia gia sẽ thưởng cho chúng cháu phải không?"
Lương Diệc Nhiên cũng ôm gia gia cười nói: "Gia gia, gia gia, chúng cháu bị lão già xấu xa kia làm cho sợ, sợ lắm."
Lương Vũ Lâm dở khóc dở cười, nhìn thấy hai đứa nhỏ bám chặt lấy ông.
Ông còn có thể làm gì được, chỉ có thể cưng chiều hai đứa nhỏ này mà thôi!
Ong cười hỏi: "Vậy các cháu muốn cái gì?"
Lương Diệc Gia vui vẻ nói: "Gia gia, cháu muốn nuôi một con sư tử."
Lương Diệc Nhiên cũng nói: "Cháu cũng muốn nuôi sư tử."
Dạo gần đây hai đứa nhỏ được mẹ kể chuyện về sư tử, cho nên rất muốn nuôi một con sư tử.
Lương Vũ Lâm: ". . . . . ." Sư tử là gì? Ông thật sự không biết!
Ông vội ho một tiếng, "Sư tử ở một nơi rất xa, gia gia không có cách nào mang về cho cháu được."
Lương Diệc Gia có chút thất vọng, dù gì thì cô bé cũng là một đứa bé ngoan, gia gia không có cách nào mang sư tử về, cô bé cũng không thể ép buộc được.
Vì thế, cô bé lại đưa ra một yêu cầu khác: "Vậy chúng cháu có thể nuôi hổ không? Chúng cháu muốn nuôi hổ."
Lương Vũ Lâm: ". . . . . ." Cháu nhà người ta chỉ thích nuôi chó nuôi mèo, còn nhà ông lại muốn nuôi hổ làm thú cưng, thật sự quá đau đầu.
Ông lại vội ho một tiếng: "Hôm nào gia gia sẽ sai người đi bắt hai Tiểu Bạch hổ về cho cháu nuôi."
Đến lúc đó nhốt chúng vào lồng sắt, hai đứa nhỏ đứng ở phía xa quan sát là được.
Hai đứa nhỏ nghe thấy vậy, lập tức vui mừng: "Gia gia là nhất, gia gia là số một, chúng cháu yêu gia gia nhất."
Sau đó hai đứa nhỏ hôn vài cái vào má Nghệ vương: "Ba ba ba!"
Tim Lương Vũ Lâm như bị tan chảy: "Ông cũng yêu hai bảo bối nhất."
Lúc trước ông vẫn chưa thích hai đứa nhỏ này, nhưng hai đứa nhỏ dễ thương như vậy, ai có thể cự tuyệt được!
Một bên gia gia và cháu đang nói chuyện cười đùa vui vẻ, trong khi đó thì Tiêu Nguyên Thạch đang ghen tị đến phát điên.
Hai mắt ông ta đỏ bừng, nhìn trừng trừng vào Nghệ Vương: "Lương Vũ Lâm, thật không biết xấu hổ, ngươi cướp thê tử của ta còn không đủ, lại dám cướp cả cháu của ta."
"Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia, thì muốn làm gì thì làm."
Ông ta thật sự rất hận, cướp thê tử của ông ta, cướp cả cháu của ông ta, thật sự rất đáng chết.
Lương Vũ Lâm nhận thấy Tiêu Nguyên Thạch có chút bất thường, ông lập tức hừ lạnh: "Thật nực cười, chính ngươi không quý trọng bọn họ, bây giờ người khác quý trọng thì ngươi lại cảm thấy khó chịu sao?"
"Hiện tại mới biết hối hận, thì còn có ích gì?"
"Trên đời này không có chuyện hối hận, ngươi bỏ cuộc đi."
Ông lười nói chuyện với Tiêu Nguyên Thạch, ôm hai đứa nhỏ cười hỏi: "Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được không?"
Tuy hai đứa nhỏ hay nghịch ngợm, nhưng chúng sẽ không gây chuyện.
Mẫu thân nói những đứa nhỏ hư sẽ bị ghét, bọn chúng không muốn bị gia gia ghét, cho nên sẽ không trở thành đứa nhỏ hư hỏng.
Tuy rằng còn muốn chơi với bạn, nhưng vẫn cùng nhau gật đầu: "Vâng, chúng cháu nghe theo gia gia."
Lương Vũ Lâm càng yêu hai đứa nhỏ ngoan ngoãn này hơn, trong lòng nghĩ hôm nay ông nhất định phải sai người đi tìm bạch hổ mang về.
Sau đó ông ôm hai đứa nhỏ, xoay người rời đi.
Tiêu Nguyên Thạch thấy thế thì càng khó chịu hơn: "Lương Vũ Lâm đứng lại, mau trả cháu lại cho ta, nếu không ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Lương Vũ Lâm lo lắng hai đứa cháu của ông bị bộ dạng này của Tiêu Nguyên Thạch dọa sợ, hoặc sẽ bị ông ta dạy hư.
Vì vậy ông không hề quay đầu lại, chỉ hừ lạnh một cái: "Dám nói những lời bất kính với bổn vương, ai cho ngươi lá gan này?"
Rồi sau đó ông ra lệnh: "Áp giải Tiêu Nguyên Thạch vào nhà lao."
Tiêu Nguyên Thạch còn muốn nói chuyện, nhưng lại bị tên ám vệ đá mạnh một phát, mắt tối sầm lại như sắp hôn mê bất tỉnh.
Sau đó tên ám vệ nhanh chóng đưa Tiêu Nguyên Thạch đi.
Lương Vũ Lâm cũng ôm cháu về.
Mọi người nhìn thấy Nghệ Vương ôm hai đứa nhỏ đi ra, nhìn thấy nhưng cũng không dám nói gì, chỉ thầm nghĩ Nghệ Vương quả thật rất sủng long phượng thai.
Rất nhanh đã yến hội đã bắt đầu.
Lương Vũ Lâm để long phượng thai xuống, sai nữ tỳ mang hai cái ghế đặt cạnh chỗ ông, để hai đứa nhỏ ngồi sát cạnh bên người ông.
Ông lại sai người chuẩn bị hai cái chén nhỏ và hai cái thìa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]