Trong lúc về thôn tế bái tổ tiên, người của Tiêu gia cũng không mấy nhiệt tình, có thể cảm nhận được sự thờ ơ của tộc trưởng và những người khác. 
 Vì người trong tộc đã nhận được không ít ơn huệ của con trai cả và con dâu xấu xa, cho nên rất có thành kiến về việc ông ta bỏ vợ bỏ con. 
 Cũng bởi vậy mà ông ta về thôn một lần rồi không bao giờ quay lại nữa. 
 Muốn nhận con thừa tự, lại bị cha nương ông ta phá hư. 
 Trên mặt Tiêu lão gia từ tràn đầy từ ái và quan tâm hỏi. 
 "Đứa bé này nhìn vào đã biết không phải người thông minh, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi." 
 "Chỉ có một mình ngươi là có tước vị, tương lai đứa bé này cũng không thể quá ngốc. 
 Tiêu lão thái cũng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, đứa bé này nhìn một cái đã không thấy nhanh nhẹn, không nói đến chuyện kém hơn Tranh Nhi và Dật Nhi, ngay cả Đại lang Nhị lang cũng kém xa." 
 Tiêu Nguyên Thạch: "..." 
 Không sánh bằng con trai lớn và con trai thứ hai, ông ta thừa nhận. 
 Nhưng kéo hơn Đại Lang và Nhị lang chỉ biết hút m.á.u kia, đúng là chuyện cười. 
 Chân của ông ta tàn phế, cũng không thích về thôn, chỉ có thể tạm thời thôi. 
 Tiếp đó tùy tùng của ông ta từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một bức thư. 
 Tiêu Nguyên Thạch nhận lấy thư, từ bên trong rút ra mấy bức vẽ. 
Phía trên vẽ đều là cặp long phượng, còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627863/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.