🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiêu Nguyên Thạch nghe được nội dung thánh chỉ, cũng biết hoàng đế không hài lòng đối với cách làm lúc trước của mình. Ông ta cảm giác bi thương, lúc trước không từ thủ đoạn bò lên trên, cuối cùng bị cho một nam tước không có thực quyền đuổi đi.

Để ông ta về quê, chức nam tước này có tác dụng gì chứ?

Quan trọng nhất là hai con trai của ông ta đều đã cắt đứt quan hệ, ông ta lại sinh không được nữa, ai kế thừa?

Mặc dù trong lòng khổ sở và đau lòng, nhưng ông ta cũng không dám biểu lộ ra, cung cung kính kính tiếp nhận thánh chỉ, còn lộ ra bộ dạng cảm ơn.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đã chuẩn bị tốt, vì thế ngày thánh chỉ đến thì ngày hôm sau bọn họ đã khởi hành về Bắc Cương.

Trước đó hai ngày Tiêu Hàn Tranh đi gặp Tam hoàng tử một chút, trả lại binh phù cho đối phương.

Còn về binh phủ của Cẩm vương phủ mà Lương Minh Vũ đưa, hắn sẽ mang về Kinh thành giao cho Hoàng đế.

Lúc bọn họ xuất phát, tướng sĩ trong thành đều lưu luyến không muốn rời.

Vài lão tướng quân, chủ tướng, cũng liên tục cảm thán.

“Rõ ràng ngài chính là một tướng tài, sao lại cứ thích đi làm Tri phủ gì đó vậy?”

“Đến lúc đó làm một tướng quân nhất phẩm không phải rất tốt sao?”

“Lấy năng lực cùng công lao của ngài, tương lai được phong một chức hầu cũng không phải là vấn đề.”

Những người này thật sự không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại rời đi, sổ con mà bọn họ dâng lên đều uổng phí hết.

Hơn nữa chẳng những Tiêu Hàn Tranh đánh giặc lợi hại, còn có thể chuẩn bị rất tốt lương thảo và vật tư, các tướng sĩ mới bắt đầu sống tốt, hắn lại muốn đi.

Một đám thật đau lòng.

Tiêu Nguyên Thạch ngồi ở trong xe ngựa phía sau, nghe được mấy lời của những người này, trong lòng càng hụt hẫng.

Lúc ông ta còn là Phó đô đốc, thái độ của những người này đối với ông ta rất bình thường.

Nghe nói ông ta phong tước phải về huyện Nam Khê, một đám đều mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa hoặc là đồng tình.

Hiện tại lại lưu luyến không nỡ cho Tiêu Hàn Tranh đi, không so sánh không đau thương.

Tiêu Hàn Tranh cười ôm quyền với đám lão tướng quân, “Ta lại càng thích làm quan văn hơn, cho nên chỉ có thể xin lỗi!”

Ai có chí nấy, đám người lão tướng quân đám người cũng không tiện nói gì thêm.

Mấy người cũng ôm quyền, “Được rồi, vậy chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió!”

Dọc theo đường đi, Tiêu Hàn Tranh đều tỉ mỉ che chở cho Thời Khanh Lạc, Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy thật cạn lời.

Chờ sau khi biết Thời Khanh Lạc có thai, cảm xúc phức tạp của ông ta càng lên đỉnh điểm.

Thì ra ông ta sắp làm gia gia rồi, ông ta không nhịn được chờ mong bộ dạng của cháu trai.

Nhưng càng nghĩ càng khó chịu, bởi vì lấy tính cách của Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc, khẳng định sẽ không để cho cháu trai gọi ông ta là gia gia.

Trong lòng càng nghĩ càng hối hận và hận, ông ta quyết định chờ về Bắc Thành sau, phải cho người đào mộ của Cát Xuân Như lớn, nghiền nát xương cốt của nàng ta.

Nữ nhân kia hại ông ta, cứ như vậy c.h.ế.t đi, cục tức này ông ta không nuốt trôi được.

Còn về một đứa con gái trong phủ Phó đô đốc, ông ta không để trong lòng.

Đối với ông ta mà nói con trai mới có thể nối dõi tông đường, con gái tương lai phải gả đi ra ngoài.

Bởi vì đường đi đều là đường xi măng, chẳng sợ chẳng sợ đi chậm, thì gần hơn hai mươi ngày, đoàn người đã đến Bắc Thành.

Đội ngũ mới vừa vào thành, Tiêu Hàn Tranh ngồi trên lưng ngựa đã nghe được tiếng hoan hô và tiếng gào.

“Tiêu đại nhân uy vũ! Phúc Bảo quận chúa uy vũ!”

Hai bên đường phố đều có bá tánh đến đón bọn họ, một đám người tràn đầy kích động và tươi cười.

Tiêu Hàn Tranh mang binh đánh bại Cát quốc để cho Cát quốc bá đạo như vậy chủ động cầu hòa, còn cắt nhường ra thành bị chiếm lĩnh, lại bồi thường không ít đồ, chuyện này làm cho người Đại Lương đáng giá để kiêu ngạo.

Đặc biệt là bá tánh ở Bắc Cương đã nhẫn nhịn Cát quốc quấy rầy quá nhiều lần, một đám người sùng bái và kính ngưỡng Tiêu Hàn Tranh giống như nước sông chảy cuồn cuộn không dứt.

Đối đồ đệ lão thần tiên, quận chúa có phúc khí Thời Khanh Lạc này, cũng rất thích và sùng kính.

Bởi vì chiến tranh biên cảnh, danh vọng của hai người ở Bắc Cương lại càng cao.

Nghe nói bọn họ từ biên cảnh trở lại, các bá tánh tự đi lên nghênh đón hoan hô.

Tiêu Hàn Tranh nhìn nụ cười tràn đầy kiêu ngạo mãn nguyện của các bá tánhcòn có tiếng là kích động, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng nở nụ cười.

Ôm quyền đối với các bá tánh hai bên đường.

Vốn dĩ hắn lớn lên tuấn mỹ phi phàm, sau khi trải qua chiến tranh rửa tội, càng làm cho người ta cảm thấy tư thế oai hùng đĩnh bạt trầm ổn nội liễm, đặc biệt có mị lực.



Không ít nữ tử tuổi trẻ đều đỏ mặt nhìn Tiêu Hàn Tranh.

Đặc biệt hâm mộ Phúc Bảo quận chúa có thể gả cho một phu quân như vậy.

Tửu lầu, trà lâu phòng cũng ngồi không ít thế gia tiểu thư, nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh tuấn mỹ lại đĩnh bạt, có người nhịn không được động tâm.

Các nàng cũng muốn gả cho người như vậy, chỉ tiếc trừ Phúc Bảo quận chúa ra, hắn không có cảm xúc gì với nữ nhân khác,

Lại còn nói ra bên ngoài hậu viện chỉ có một Phúc Bảo quận chúa là chính thê, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không có nữ nhân khác, cũng sẽ không nạp thiếp.

Thời Khanh Lạc xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy cảnh tượng bá tánh ở bên ngoài nghênh đón, trong mắt cũng có một tầng ý cười.

Có một tầng quân công này, cộng thêm sự kính ngưỡng của bá tánh, về sau tiểu tướng công ở Bắc Thành làm việc sẽ ngày càng thuận lợi hơn.

Bọn họ trả giá nhiều như vậy, cũng có thu hoạch được rồi .

Nàng càng kiêu ngạo vì tiểu tướng công.

Tiêu Nguyên Thạch ngồi ở xe ngựa phía sau, đôi tay nắm chặt, nghe tiếng hò hét đầy sùng kính bên ngoài, cảm xúc rất lâu không thể bình tĩnh được.

Ông ta thật sự mà nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.

Tới Bắc Thành rồi, Tiêu Hàn Tranh mang theo Thời Khanh Lạc về nhà, Tiêu Nguyên Thạch cũng được người đưa về phủ phó đô đốc.

Tiêu Nguyên Thạch lên xe lăn được người hầu cận đẩy vào cửa.

Tiêu lão thái thái mang theo người Tiêu gia đi lên đón.

Lão thái thái thấy ông ta thì bổ nhào đến khóc lóc nói: “Con của ta, sao chân của ta lại biến thành như vậy? Làm nương đau lòng c.h.ế.t rồi.”

Những người khác cũng đi theo đỏ mắt, giống như thật sự đang đau lòng.

Ngay từ đầu Tiêu Nguyên Thạch còn có chút cảm động, ông ta chủ động duỗi tay nâng lão thái thái dậy.

Tiếp theo ngửi được một mùi hương cay cay.

Lão thái thái đỏ mắt chảy nước mắt, lại sờ sờ ông ta, bộ dạng vô cùng đau lòng.

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nếu không phải ngửi được hương cay kia, thiếu chút nữa ông ta đã tin là thật.

Đám người Tiêu lão đại cũng chạy đến làm bộ đau lòng khó chịu cho người đệ đệ này.

Tiêu Nguyên Thạch nghe rất bực bội, “Đừng khóc, ta còn chưa có c.h.ế.t đâu.”

Lúc này đám lão thái thái mới dừng khóc.

Sự cảm động mới vừa sinh ra cũng không còn, Tiêu Nguyên Thạch lạnh mặt nói: “Ta về viện trước, có việc gì ngày mai lại nói.”

Sau đó khiến để cho hầu cận đẩy về viện của mình, còn để cho người ngăn cản đám người lão thái thái.

Tiếp đó nghe được lão thái thái ở phía sau mắng mình, ông ta càng phiền lòng xoa giữa mày.

Trở lại viện, lại nhìn thấy Đào Liễu ôm con đứng đó,

Nhìn thấy hai mẹ con, tâm trạng của ông ta cũng không tốt, trái lại suy nghĩ sao Liễu Như lại không sinh ra con trai?

Nếu là đứa con trai, chẳng những ông ta có người kế nghiệp, còn có thể có người kế thừa tước vị.

Vì thế cũng không thích con gái nhỏ, qua loa lấy lệ nói mấy câu, rồi để cho người đẩy mình vào phòng.

Chờ Tiêu Nguyên Thạch vào phòng, sắc mặt Đào Liễu cũng trở nên lạnh nhạt.

Nàng ta cúi đầu nhìn con gái ngoan ngoãn, hít sâu một hơi, nam nhân này hoàn toàn không thích con gái.

Nàng ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn truyên tin cho Tiêu Hàn Tranh.

Vì con gái, nàng ta nhất định phải dọn ra ở riêng, để cho Tiêu Nguyên Thạch lạnh lùng tàn nhẫn kia ở chung với đám cực phẩm kia đi.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh trở lại Bắc Thành, trước tiên xử lý công vụ đã tồn đọng trong thời gian qua.

Thời Khanh Lạc cũng vội vàng xử lý chuyện của học viện thợ thủ công.

Hề Duệ dẫn người nghiên cứu ra máy kéo bông, còn cải tiến ra máy dệt mới,

Cũng bởi vì như vậy, hắn ta càng hứng thú hơn đối với phương diện máy móc và cải tiến.

Thời Khanh Lạc phát hiện hắn ta rất có tiềm lực, để cho hắn ta mở một lớp dạy các loại máy móc.

Tiếp theo còn phát hiện Hề Duệ còn có thiên phú làm thầy dạy, ngay từ đầu không quen lắm, dần dần ngày càng tốt hơn.

Còn có thể trù tính sắp xếp lịch dạy học của mình và những lão sư khác.

Vì thế nàng thương lượng với Tiêu Hàn Tranh nghĩ muốn để cho Hề Duệ làm viện trưởng của học viện thợ thủ công.

Trừ bỏ tự Hề Duệ có năng lực về mặt này ra, cũng là báo đáp lại những chuyện mà Hề gia âm thầm giúp đỡ bọn họ ở kinh thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.