Thời Khanh Lạc đưa thư trong tay ra: "Đây là tin tức mới Bắc Thành truyền đến, ta nhìn thấy cảm thấy rất quan trọng, trước hết đưa đến đây."
Tiêu Hàn Tranh kéo nàng ngồi xuống, nhận lấy tin tức xem, trên mặt lộ ra mấy phần nghiêm trọng.
"Tiêu đại nhân, xảy ra chuyện gì?"
Những chủ tướng khác thấy vậy đều không khỏi căng thẳng.
Tiêu Hàn Tranh đưa tin tức trong tay cho bọn họ nhìn.
Sau khi xem xong, lão tướng quân tức giận nhịn không được vỗ bàn.
"Thật là lẽ nào lại như vậy, mấy cháu trai rùa tiền triều kia thật sự là quá đáng, lại muốn mở cửa thành quan trọng để cho quân đội Cát quốc đi vào."
Những người khác cũng tức giận không nhỏ: "Những tên này c.h.ế.t cũng còn tội, hoàn toàn không màn đến sống c.h.ế.t của dân chúng Bắc Cương."
"Các ngươi nhìn đi, còn có một tướng quân trấn thủ biên thành quan trọng bị bọn chúng sắp xếp người ở bên cạnh, đến lúc đó cũng sẽ đồng thời len lén mở cửa cho đại quân Cát quốc đi vào."
"Nếu để cho đội quân Cát quốc thuận lợi đi vào hai biên thành này, vậy gần đây chúng ta thắng đúng là uổng phí."
Tiêu Hàn Tranh thấy được tin tức mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng hốt.
Tướng lĩnh trong tòa thành quan trọng kia, chính là tướng quân kiếp trước bị Đào Liễu câu dẫn chuốc say, sau đó Cát quốc dễ dàng vào được thành.
Bởi vì đối phương có tiền án, cho nên hắn vẫn luôn để người nhìn chằm chằm, nếu có chỗ nào không đúng , trực tiếp bắt người lại.
Quả nhiên người nọ lại phạm sai lầm cũ, chẳng qua lần này là mỹ nhân công chúa tiền triều an bài.
Nghĩ như vậy hắn không khỏi nghi ngờ kiếp trước Cát Xuân Như có âm thầm liên lạc với Trắc phi Bắc vương, cho nên bên ngoài là diệt trừ đối thủ cho phụ thân cặn bã, nhưng bên trong thật ra là giúp mẹ ruột và Cát quốc.
Tòa thành này là tòa thành quan trọng, muốn đi thông qua Bắc Thành thì phải đi qua chỗ này, nếu bị chiếm, Cát quốc sẽ trực tiếp một đường ra Bắc tấn công đến Bắc Thành.
Bắc Thành chính là phủ thành trung tâm Bắc Cương, nếu như bị công phá, Bắc Cương lâm nguy!
Một toàn biên thành nữa mà thế lực tiền triều và Cát quốc cấu kết muốn mở ra, chính biên thành mà phụ thân cặn bã đang dưỡng thương...
Là biên thành vô cùng quan trọng của biên cảnh Đại Lương, chẳng những có tinh nhuệ của Đại Lương, lương thảo và vật tư mà kinh thành vận chuyển đến đều đặt bên trong tòa thành này.
Trái lại Cát quốc và tiền triều tính toán thật tốt, nếu như hai tòa thành này bị công phá, công thêm nếu lúc trước Gia Luật Đông Hách thành công chiếm được tòa biên thành của Tam hoàng tử, vậy gần như Bắc Cương đã rơi vào trong tay Cát quốc.
Chiếm cứ Bắc Cương, Cát quốc sẽ thế như chẻ trẻ tấn công về phía Bắc.
nếu có thể xâm lược Đại Lương là tốt nhất, không được thì hoàn toàn chiếm được Bắc Cương cũng rất tốt.
Bên này Bắc Cương có tài nguyên mênh mông, Cát quốc chẳng những có thể chiếm làm của riêng, còn có thể nô dịch bá tánh Đại Lương.
Chẳng những kế hoạch rất hoàn mỹ, nghĩ cũng rất đẹp.
Tiêu Hàn Tranh nghĩ đến, mấy vị chủ tướng hiểu rõ tình hình Bắc Cương tất nhiên cũng nghĩ đến.
Từng người đều càng tức giận, lúc này người tiền triều không ở đây, nếu không đã bị bọn họ đánh c.h.ế.t rồi.
"Tiêu đại nhân, chúng ta nên sắp xếp người tiếp viện hay không? Hai tòa thành này không thể mất đi được."
Trên tin tức có viết thời gian ước định cụ thể của tiền triều và Cát quốc, là năm ngày sau.
Bên này bọn họ cũng vừa nhận được tin tức, Cát quốc quyết định tân Thống soái chính là thế tử Bắc vương,
Hơn nữa trực tiếp dẫn quân đi đến tòa biên thành của Tam hoàng tử, nhìn bộ dạng này mục tiêu là Tam hoàng tử.
Bọn họ còn đang thương nghị, phải làm thế nào cản lại đánh đại quân này, ai ngờ lại lại nhận được tin tức quan trọng như thế này.
Tiêu Hàn Tranh cong môi mỉm cười: "Chẳng những chúng ta muốn tiếp viện, còn phải để cho bọn chúng có tới mà không có về."
Trước đó hắn cảm thấy Cát quốc phái thế tử Bắc vương làm chủ soái, tấn công đến chỗ tòa thành của Tam hoàng tử có chỗ không đúng.
Bây giờ nhìn lại là muốn giương đông kích tây, mục tiêu của Cát quốc là hai tòa thành kia.
Rất nhanh sách lược đã hình thành trong đầu, hắn nói đại khái với các chủ tướng ngồi ở đây.
Sau khi những người này nghe xong, từng người đều lộ ra ánh mắt tán thưởng, quả nhiên Tiêu đại nhân chính là tướng tài.
Nếu có thể thành công, bọn họ có thể kết thúc giao chiến của hai nước được rồi.
Mấy người ôm quyền: "Tiêu đại nhân, chúng ta nghe theo sự phân phó của ngài."
Lại thương nghị một lát, Tiêu Hàn Tranh lập tức dẫn theo Thời Khanh Lạc về doanh trướng của mình.
Con ưng đưa tin kia vẫn còn ở đây, Tiêu Hàn Tranh viết một phần thư bỏ vào trong ống trúc, để cho nó đưa về Bắc Thành.
Tiêu Hàn Tranh cẩm thịt khô có tẩm linh tuyền, đút cho nó ăn.
Sau khi ăn no, nó mới bay ra doanh trướng bay về phía Bắc.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Bây giờ đệ đệ và muội muội có thể phụ trách một phương được rồi."
"Lần này may mà có bọn họ, bắt được đám Trác Chính, mới hỏi ra tin tức quan trọng như vậy."
Mặc dù người của hắn có nhìn chằm chằm hai tòa thành này, nhưng sơ soát một chút cũng sẽ dẫn đến mất thành.
Hon nữa hắn kế sách phản công đột nhiên nghĩ ra của hắn, cũng không có cách nào áp dụng.
Thời Khanh Lạc cười khẽ: "Đúng vậy, cũng mau thế lực tiền triều ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo."
"Cát quốc là tự tìm, nếu bọn họ không đánh chủ ý lên người đệ đệ muội muội, âm mưu của bọn chúng cũng sẽ không bị lộ."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Đúng vậy, cái này gọi là trồng cây gì có quả đó."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng: "Nếu thuận lợi, không bao lâu nữa chúng ta có thể trở về Bắc Thành được rồi."
Tiếp theo mỗi ngày Tiêu Hàn Tranh đều bận rộn đi ra ngoài bố trí kế hoạch.
Ba ngày sau, "Tiêu Hàn Tranh" dẫn theo đại quân đi chặn lại đại quân do Thế tử Bắc vương lãnh đạo.
"Tiêu Hàn Tranh" này là ám vệ giỏi dịch dung nhất mà Nghệ vương lưu lại.
Tiêu Hàn Tranh chân chính là cùng Thời Khanh Lạc dẫn theo người đi đến hai tòa thành kia.
Bọn họ muốn mai phục hai tòa thành này trước thời hạn, chờ quân đội Cát quốc mắc câu.
Thời Khanh Lạc dẫn quân đi đến tòa thành phụ thân cặn bã trấn giữ, len lén gặp mặt phụ thân cặn bã.
Cũng đưa kế hoạch mà Tiêu Hàn Tranh viết cho phụ thân cặn bã.
Mặc dù Tiêu Nguyên Thạch ngồi xe lăn, nhưng bởi vì thân phận Phó đô đốc, cho nên cũng có thể tùy ý điều động tướng sĩ trong thành.
Ông ta xem kế hoạch, trong lòng vô cùng phức tạp, không ngờ con trai lại có thiên phú mang binh đánh giặc như vậy.
Càng như vậy, trong lòng ông ta càng hối hận.
Ông ta nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Tranh Nhi đi đến tòa thành khác rồi?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ừ, nếu không tự mình đi, chàng ấy không yên tâm."
Tiêu Nguyên Thạch yên lặng trong chốc lát: "Hy vọng trước khi các ngươi rời biên cảnh, làm chuyện đã đồng ý với ta."
Càng hối hận, ông ta càng hận Cát Xuân Như và người có liên quan đến nàng ta.
Trắc Phi Bắc Vương cùng với con trai bà ta xem trọng nhất, ông ta không muốn bỏ qua.
Thời Khanh Lạc cảm nhận được hận ý của phụ thân cặn bã: "Chuyện mà tướng công ta đã đồng ý, nhất định sẽ làm xong, ông yên tâm đi."
Tiểu tướng công đã sắp xếp người đi phủ Bắc vương, hẳn không bao lâu nữa sẽ truyền đến tin tức tốt.
Không chỉ vì phụ thân cặn bã, cũng vì chấm dứt hậu họa.
Tiểu tướng công tra được, lần này sở dĩ Cát quốc muốn bắt tiểu cô và tiểu thúc làm con tin, chính trắc phi Bắc vương là người đưa ra chủ ý.
Nữ nhân âm hiểm thích tác quái như vậy, tất nhiên không thể giữ lại.
Mặc dù Tiêu Nguyên Thạch không thích người con dâu này, nhưng biết nàng khinh thường nói dối, "Được, ta bây giờ sẽ đi sắp xếp dựa theo kế hoạch của Tranh Nhi."
"Trước tiên ngươi đừng xuất hiện, nếu không sẽ bại lộ sẽ không tốt."
Chiến lược quan trọng như vậy, ông ta cũng không dám trì hoãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]