🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nếu Thời Khanh Lạc đang đi trên đường biết được suy nghĩ của bá tánh, nhất định sẽ xuất động hiệu quả để cho lão sư phụ gánh nồi giúp mình.

"Tiêu đại nhân đi đến biên cảnh nhanh chóng ổn định thế cục, dẫn binh đánh giặc mấy lần đều chiến thắng, ngăn cản thế công của Cát quốc."

"Không nghĩ đến một thư sinh như Tiêu đại nhân lại cũng giỏi đánh giặc, thật sự là vừa có văn vừa có võ."

"Lần này biên cảnh xảy ra nguy cơ cũng may có Tiêu đại nhân."

"Đó là tất nhiên, nếu không sao xứng với học trò của lão thần tiên được."

Vì ổn định lòng người, mỗi ngày biên cảnh sẽ dùng phi ưng hoặc bồ câu truyền tin đến Bắc Thành, để cho mọi người biết được chiến sự ở biên cảnh.

Hiện quả rất tốt, danh tiếng của Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh lại càng lớn hơn.

Làm cho những người muốn tạt nước dơ cho Thời Khanh Lạc đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng những người muốn hắt nước dơ cho Thời Khanh Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, tinh nhuệ của Cát quốc cũng giống như vậy.

Bọn họ vận dụng không ít thám tử bí mật, nhưng lại không thăm dò được con đường mà Thời Khanh Lạc sắp xếp đội ngũ hộ tống vật tư đi.

Không có cách nào, bọn chúng không dám ở ở lại ở địa bàn Đại Lương, nếu không rất có thể tướng lĩnh Đại Lương sẽ mang binh đến thanh trừ, chỉ có thể lui về bia giới.

Nhưng ngay khi gần đến biên giới, bọn họ gặp phải mai phục, chỉ có một ít người sống sót, những người khác toàn bộ đều bị b.ắ.n chết.

Tướng lĩnh dẫn quân thấy nhiều người c.h.ế.t như vậy, trong mắt tràn đầy sự không tin tưởng.

Tiếp theo nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tủ, cưỡng ngựa dẫn theo một đám người đi ra từ trong rừng cây.

Trên cơ bản gã đã gặp hết tướng quân của Đại Lương ở chỗ này, vì vậy cũng đoán được người này là ai.

"Ngươi là Tiêu Hàn Tranh?"

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Không sai, chính là tại hạ."

"Nếu đã đến Đại Lương ta, sao lại có thể rời đi nhanh như vậy, hay là cùng ta về làm khách một chuyến đi."

Hắn và tiểu tức phụ vẫn luôn dùng bồ câu liên lạc, đồng thời cũng cho người nhìn chằm đội ngũ vận chuyển vật tư giả.

Cho nên hành tung của những người này đều nằm trong tay hắn.

Chẳng lẽ những người này nghĩ Đại Lương bọn họ muốn đến thì đến muốn đi thì đi?

Sắc mặt của tướng lĩnh dẫn quân thay đổi: "Không ngờ một thư sinh yếu đuổi như ngươi vẫn còn biết lãnh binh, gian trá giống như Phúc Bảo quận chúa vậy."

Gã cũng biết bên này đã trúng kế bọn họ, từ khi bắt đầu bước vào Bắc Cương đã rơi vào bẫy rập của Thời Khanh Lạc và Phúc Bảo quận chúa.

Lấy vật liệu giả ra, lại ở chỗ này mai phục, thật quá âm hiểm.

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Cái này không được xem là gian trá, đây gọi là binh bất yếm trá."

Hắn hỏi: "Mấy vị là tự giác đi cùng ta, hay là để ta mới các ngươi đi?"

Tướng lĩnh kia cười lạnh: "Tướng sĩ của Cát quốc ta đều là dũng sĩ, tuyệt đối không đầu hàng, có gan ngươi g.i.ế.c chúng ta đi."

Trong lòng gã cảm thấy Tiêu Hàn Tranh chắc chắn không g.i.ế.c bọn họ, lúc này mới muốn để cho bọn chúng chủ động đi theo.

Nhưng làm cho gã không ngờ là, gã vừa nói xong, Tiêu Hàn Tranh đã rút mũi tên bên hông ra, cầm cung lên b.ắ.n về phía n.g.ự.c của gã.

Động tác của Tiêu Hàn Tranh quá nhanh, cộng thêm mũi tên quá nhanh, gã vốn dĩ không kịp tránh né, mũi tên đã trúng vào ngực.

Tiếp đó té xuống từ trên lưng ngựa, che n.g.ự.c không dám tin nhìn Tiêu Hàn Tranh: "Ngươi!"

Lời còn chưa nói hết đã tắt thở.

Tiêu Hàn Tranh vẫn cười như cũ: "Nếu ngươi đã anh dũng như vậy, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Hắn vẫn cười hỏi những người khác: "Các ngươi thì sao?"

Mấy người còn dư lại: "..."

Lúc bày bọn họ nhất trí cho rằng, thư sinh mặt trắng này chính là nhân vật hung ác.

Nhưng còn sống ai lại muốn chết, vì vậy rối rít chủ động xuống ngựa đầu hàng.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh mới thu hồi lại cung tên: "Vậy thì đúng rồi, đỡ làm cho ta lãng phí tên."



Mấy người: "..." Chúng ta thật cảm ơn ngươi.

Đội quân tinh nhuệ này bị diệt, nhưng cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Tiếp đó có mấy đội quân được phái ra cướp bóc vật tư cũng đều bị Tiêu Hàn Tranh mai phục tiêu diệt toàn bộ, người thì chết, người làm tù binh.

Uy danh của Tiêu Hàn Tranh lại truyền rộng ra trong tướng sĩ của Đại Lương.

Lúc hắn mới cầm binh phù đến ai cũng cho rằng hắn không thể làm được, còn chuẩn bị xong tinh thần biên cảnh sẽ bị Cát quốc phá thành công.

Nhưng không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại lợi hại như vậy, còn liên thủ của Phúc Bảo quận chúa bày cạm bẫy g.i.ế.c c.h.ế.t hơn một ngàn tinh nhuệ của Cát quốc.

Tại sao những người này thuận lợi lẻn vào địa bàn của Đại Lương, tất nhiên là Tiêu Hàn Tranh cố ý buông lỏng để cho bọn chúng vào.

Như vậy cũng vì dọn sạch chướng ngại cho vật tư vận chuyển từ kinh thành đến.

Sau khi Thống soái Cát quốc biết được, vô cùng tức giận.

Gia tăng lực độ vây thành, muốn bức Tiêu Hàn Tranh ra, dẫn người đến cứu Tam hoàng tử, sau đó bị bọn chúng mai phục.

Đây chính là một dương mưu, gã tin tưởng nhất định đến, dù sao bị bao vây ở trong thành kia chính là con trai của Hoàng đế Nếu Tiêu Hàn Tranh không đến mặc kệ Tam hoàng tử bị bắt hay bị g.i.ế.c chết, trong lòng Hoàng đế sẽ không giận sao?

Dọn sạch những tên lén vào Bắc Cương muốn cướp vật tư xong, Tiêu Hàn Tranh cũng không trở về thành hay đi cứu Tam hoàng tử, mà là chờ đợi trên một con đường.

Ngày hôm nay, một con ngựa phóng nhanh xuất hiện trước mắt mọi người.

Mỗi ngày Thời Khanh Lạc đều nhận thư mà tiểu tướng công dùng bồ câu đưa đến, cho nên cũng biết hắn ở chỗ này chờ.

Cưỡi ngựa đến trước mặt Tiêu Hàn Tranh, nàng siết chặt cương ngựa.

Sau khi xuống xe ngựa, bởi vì sau lưng Tiêu Hàn Tranh còn có mấy chiến sĩ nữa, cho nên nàng không có nhào qua.

mà là cười khanh khách nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo cười nói: "Làm tốt lắm!"

Tiêu Hàn Tranh cũng nhẫn nhịn xúc động muốn ôm tiểu tức phụ vào trong lòng.

Hắn giờ tay lên vuốt lại mấy sợi tóc trên trán nàng: "Đây còn nhờ có nương tử vô cùng phối hợp."

Một tên phó tướng đi theo Tiêu Hàn Tranh không nhịn được hỏi Thời Khanh Lạc: "Phu nhân, vật tư Bắc Thành đưa đến rồi sao? Hay từ đầu đến cuối chỉ là ngụy trang thôi?"

Bọn họ cũng không nghĩ ra được đoàn xe vận chuyển chân chính đi bằng cách nào, lúc bọn họ dọn dẹp tiểu đội Cát quốc kia, cũng không gặp được.

Cho nên bọn họ suy đoán, có lẽ tiểu đội vật tư chưa có chân chính lên đường, vẫn còn đang ở Bắc Thành.

Thật ra không chỉ bọn họ đoán như vậy, rất nhiều người Bắc Thành cũng đoán như vậy.

Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Thật ra vật tư đã đưa đến rồi."

Tiếp đó nàng nhìn về Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Có phải vật tư sẽ chuyển đến thành trì của Tam hoàng tử không?"

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Ừ dựa theo tin tức trong thành truyền ra, lương thực trong thành đã ăn hết, nhiều nhất chỉ kiên trì được hai ngày, nếu không dần dần sẽ có người c.h.ế.t đói."

"Vẫn luôn đói bụng như vậy, nếu Thống soái Cát quốc để cho người công thành, tướng sĩ trong thành sẽ không có sức chống lại."

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đây quả thật có chút khó giải quyết."

"Vậy ta đưa vật tư tiếp viện cho đám người Tam hoàng tử? Đến lúc đó trong ứng ngoài hợp làm cho quân đội Cát quốc không trở tay kịp."

Tướng lĩnh Cát quốc khẳng định cũng có thám tử, lúc nào cũng có thể bẩm báo tình hình bên trong tòa thành của Tam hoàng tử.

Cho nên có thể lừa Thống soái quân địch, nói trong thành binh lính không có cơm ăn, đói bụng hoàn toàn không có sức đánh giặc, cho nên sẽ chỉ phòng bị và mai phục tiểu tướng công lĩnh quân đánh đến mà thôi,

Đến lúc đó trong ứng ngoài hợp, tuyệt đối có thể có hiệu quả tốt.

Coi như Cát quốc thăm dò được chiến lược này, tiểu tướng công cũng còn có hậu thủ.

Tiêu Hàn Tranh biết tiểu tức phụ có lá bài tẩy, chẳng qua vẫn lo lắng hỏi: "Có nắm chắc hay không?"

Ở trong lòng hắn tiểu tức phụ là quan trọng nhất, nếu có nguy hiểm hoặc là nàn không nắm chặt, hắn tình nguyện buông thả kế hoạch lúc trước.

Thời Khanh Lạc tự tin gật đầu: "Đương nhiên là nắm chắc rồi."

Tướng sĩ nghe hai người nói chuyện: "..." Sao bọn họ nghe không hiểu.

Tên phó tướng kia không nhịn được nói: "Phu nhân, chỗ thành bên Tam hoàng tử bị đội quân Cát quốc bao vây tầng tầng lớp lớp, còn có Thống soái bọn họ canh giữ, trừ phi bay vào, nếu không hoàn toàn không thể xông vào được."

"Một người cũng không thể đi vào, huống chi là đội ngũ vật tư."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.