Đã hỏi gần hết rồi, Thời Khanh Lạc cũng không hỏi.
Nếu không Hề Duệ nhất định sẽ liên tưởng đến Bạch Lê nhà nàng.
Nàng đúng lên nói với Tiêu Bạch Lê: "Đi, chúng ta đi đến Lô gia tính sổ."
Nàng biết hiện tại người muốn cưới tiểu cô nhà mình, cũng không chỉ Đồ Lập Hoan, mà là không ít người.
Lần này trừ việc trút giận cho tiểu cô, quan trọng chính là dùng Lô gia g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Để cho những người kia biết, ta bọn họ không dễ chọc.
Lần này hai mắt Tiêu Bạch Lê tỏa sáng, tràn đầy sùng bái nhìn tẩu tẩu: "vâng
Đây là lần đầu tiên tẩu tẩu chủ động mang nàng ấy đi đánh nhau, thật kích động.
Hề Duệ thấy vậy cũng lập tức đúng dậy: "Đi đi."
Thời Khanh Lạc liếc nhìn hắn ta một cái: "Nữ nhân đi xử lý chuyện nữ nhân, nam nhân đừng đi theo."
Nàng còn muốn hỏi riêng suy nghĩ của Bạch Lê, Hề Duệ đi theo không thích hợp.
Hề Duệ đặc biết muốn có nhiều thời gian tiếp xúc với Tiêu Bạch Lê, vì vậy cười nói: "Ta đi để làm hậu thuẫn của các ngươi, nếu không sợ nam nhân Lô gia gây bất lợi cho các ngươi."
Hắn ta mới vừa nói xong, đã bị Nghệ vương đã đứng lên kéo vạt áo: "Nếu muốn làm hậu thuẫn, cũng là người mà người làm cha như ta phái đi, nơi nào đến lượt ngươi."
Ông còn đang chờ cưới Nguyệt Lan về, nuôi dưỡng đại khuê nữ thật tốt, dạy dỗ con trai út nhị Lang...
Ai biết cải trắng trong veo nhà mình lại bị heo ủng đi, ông khó chịu.
Hề Duệ hắc tuyến: "..."
"Ngài còn chưa có cưới mẫu thân của người ta vào cửa đâu."
Còn làm cha thật dát vàng lên mặt mình.
Hắn ta còn muốn nói mình là muội phu của Tiêu Hàn Tranh đây, hừ hừ!
Sao Lương Vũ Lâm có thể không nhìn ra tâm tư của Hề Duệ, nở nụ cười vô cùng từ ái: "Đi, hôm nay biểu thúc sẽ dạy ngươi làm thế nào để cho cô nương thích mình thât tốt."
Hề Duệ: "..." Phi, ngài chính là lão già độc thân hơn ba mươi năm, cũng không biết xấu hổ đòi dạy người.
Chẳng qua lời này hắn ta chỉ dám nói trong lòng, nếu không tiểu biểu thúc lòng dạ đen tối sẽ thu thập mình, Lương Hữu Tiêu chính là ví dụ.
Trước đó hắn ta còn len lén cười trên đau khổ của người khác đối với Lương Hữu Tiêu, không ngờ hôm nay cái nồi này lại rơi xuống đầu mình.
Hắn ta ngượng ngùng cười nói: "Cái đó, ta cảm thấy mình đã có thể làm cô nương thích rồi, cũng không cần ngài dạy."
Lương Vũ Lâm ôm cổ hắn ta kéo ra ngoài: "Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, tính cách làm cho tiểu cô nương chán ghét, khẳng định không được."
Hề Duệ trợn mắt: "Vậy lúc ngài còn trẻ rất biết cách dỗ dành tiểu cô nương đi."
Độc thân nhiều năm như vậy, hắn ta mới không tin tiểu biểu thúc biết dỗ dành cô nương.
Lương Vũ Lâm: "..." Xem ra đứa cháu họ này thiếu đánh.
Ông hừ hừ: "Lúc ta còn trẻ chính là mỹ nam đệ nhất kinh thành, cô nương thích, sao ta lại không biết dỗ dành người ta?"
Ở trước mặt cháu họ, mặt mũi vẫn quan trọng.
Hề Duệ nghe nói như vậy, đảo tròng mắt, quay đầu nói với Tiêu mẫu: "Khổng di, người có nghe nói không?"
"Trước kia tiểu biểu thúc của ta không thiếu dỗ dành tiểu cô nương, ông ấy không xuất trần thóat tục như biểu hiện bên ngoài đâu, thật ra ông ấy chính là tục nhân, cao thủ dỗ dành nữ nhân."
"Người đừng bị ông ấy lừa."
Hắn ta không muốn bị dạy dỗ, hắn ta muốn tìm cứu tinh.
Lương Vũ Lâm: "..." Tên vô liêm sĩ này hại ông.
ông lập tức nở nụ cười đầy tuấn nhã với Khổng Nguyệt lan: "Mới vừa rồi ta chỉ nói đùa với nó mà thôi, nàng đừng tin."
"Miệng lưỡi của đứa nhỏ này không thành thật, trước tiên ta mang về dạy dỗ cái đã."
Thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Khổng Nguyệt Lan, ông cũng biết nàng không tin, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó kéo ôm Hề Duệ ra ngoài, tiểu tử thối này giỏi lắm, xem ông thu thập nó như thế nào.
"Khanh Lạc cứu ta!
"Lão Tiêu cứu ta!"
"Bạch Lê cứu ta!"
Hề Duệ không muốn đi, nắm chặt khung cửa, lại bị Nghệ vương cưỡng ép kéo đi.
Thời Khanh Lạc thấy vậy cũng dở khóc dở cười: "Thật là kẻ dở hơi!"
Tiêu mẫu khẽ cười nói: "Vô cùng tốt."
Nếu Lương Vũ Lâm mỗi ngày đều là bộ dạng giống như tríc tiên xuất trần thoát tục, bà cũng không có cách nào đối mặt, chỉ cảm thấy đó chính là một đóa hoa trên cao, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhắm.
Nhưng bây giờ dính chút khói lửa sinh hoạt nhân gian, bà cảm thấy ông chính là người phàm, là trượng phu ương lai.
Tiêu Bạch Lê nhìn thấy Hề Duệ bị kéo đi như vậy, trong mắt của tràn đầy ý cười: "Lần này, chỉ sợ Duệ ca bị thu thập rồi,"
Dù sao cha kế tương lai của nàng ấy chính là bánh nhân hạt mè đen trong miệng tẩu tẩu.
Tiêu Hàn Tranh thì ủng hô Nghệ vương "Dạy" Hề Duệ này thật tốt.
Dù sao nhìn bộ dạng của tiểu muội, hình như có tâm tư gì đó với Hề Duệ.
Cải trắng trong veo nhà mình bị heo ủng đi, hắn không nỡ, trước cứ để cho Nghệ vương sửa trị Hề Duệ một trận cũng không tệ.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Để cho thúc cháu bọn họ chơi đi."
"Chỉ cần không chơi phế là được."
Nếu Hề Duệ biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, tuyệt đối sẽ phun một ngụm máu, đây là bằng hữu gì vậy?
Tiếp đó Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê dẫn theo một đám nha hoàn thị vệ trực tiếp đi đến Lô gia.
Lúc này Lô gia chủ, phu nhân, hai đứa con trai và Lô tiểu thư đều ở trong chính phòng.
Nhà của vị hôn phu Lô tiểu thư vừa mới đến từ hôn.
Sắc mặt Lô gia chủ có chút khó coi, nói với đích nữ duy nhất: "Ngươi làm chuyện tốt rồi đó, thật là quá mất mặt."
Lô phu nhân không vui trợn mắt nhìn trượng phu: "Chuyện này có liên quan gì đến con gái? Rõ ràng là do Tiêu Bạch Lê gì đó kia hại con bé."
"Lại nói gả cho Đồ gia không phải rất tốt sao? Mặc dù Đồ Lập Hoan không phải là con trai trưởng, nhưng rất được Đồ gia chủ và Đồ phu nhân sủng ái."
"Nghe nói bây giờ sản nghiệp của Đồ gia, trên cơ bản là do hắn ta quản lý."
Lô tiểu thư cũng thấp giọng nói: "Đúng vậy, Đồ công tử tốt hơn, tất nhiên ta muốn chọn người tốt hơn."
"Cha, Tiêu Bạch Lê kia quá kiêu ngao, ngày hôm qua nàng ta còn đánh ta."
Tiếp đó nàng ta tức giận nói: "Cha phải làm chủ cho ta!"
Tiểu công tử Lô gia cũng rất tức giận: "Tiêu Bạch Lê chỉ là một thôn cô mà thôi, lại dám đánh tiểu thư Lô gia nhà chúng ta, nhà chúng ta phải làm gì đó để cảnh cáo nàng ta."
Gã suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không ta phá hủy trong sạch của nàng ta, nạp nàng ta về, đến lúc đó muôi muội muốn trả thù như thế nào thì trả thù như thế đó."
Gã đã cưới chính thê, nếu nông nữ Tiêu Bạch Lê bị phá hủy trong sạch, vậy cũng chỉ có tư cách làm thiếp hắn gã.
Đến lúc đó nhà chúng ta có thể lợi dụng Tiêu Bạch Lêleo lên Nghệ vương, ở Bắc Thành này chúng ta còn có thể dựa vào tỷ phu Tiêu Hàn Tranh kia nữa.
Càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này rất hay.
Lô tiểu thư vừa nghe cũng sáng mắt: "Ca, chủ ý này không tệ."
Nữ nhân kia dám bêu xấu nàng ta, còn dám đánh mắng nàng ta, vậy phải chuẩn bị bị nhà bọn họ trả thù đi.
Nếu tiểu ca nạp về làm thiếp, vậy không phải bọn họ có thể hành hạ tùy ý hay sao, hừ hừ.
Lô phu nhân cũng không còn tức giận, cười nói: "Chủ ý này đúng là không tệ, một nông nữ dám đánh con gai của ta, nhất định phải nhận chút dạy dỗ."
"Chờ vào cửa nhà chúng ta, xem ta thu thập nàng ta thế nào,"
"Chỉ một thiếp thất mà thôi, mặc dù có ca ca là Tri phủ thì thế nào, còn không phải là mặc cho bọn họ khi dễ sao."
Lô gia chủ nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói gì đó,
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên ở ngoài cửa: "Lại dám đánh chủ ý như vậy với tiểu cô của ta, Lô gia các ngươi thật giỏi."
Giọng nói này làm cho mấy người Lô gia sợ hết hôn, đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Thời Khanh Lạc mặt lạnh, dẫn theo một đám người khí thế hung hăng đi vào, quản gia và gã sai vặt của nhà bọn họ thì đầu đầy mồ hôi đuổi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]