🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vì thế người hai bên không hẹn mà cùng tập kích đối phương, hiển nhiên trước khi tới hai người đều đã chuẩn bị tốt muốn độc chiếm kho báu.

Tiêu Hàn Tranh cho Thời Khanh Lạc một ánh mắt, mang theo nàng tránh né hai người loạn chiến, đứng ở một góc xem kịch.

Thời Khanh Lạc cố ý hỏi hắn: "Chàng nói xem bọn họ bên nào sẽ thắng?”

Tiêu Hàn Tranh ý vị thâm trường nói: "Ta đoán không bên nào thằng.”

Thời Khanh Lạc giả vờ ngoài ý muốn hỏi: "Vậy ai sẽ thắng? Hoặc là nói bọn họ đều sẽ thua? "

Lời nói của hai người cũng không có hạ thấp thanh âm, nơi này lại là nội thất trống trải, nói chuyện còn có một chút vọng lại.

Bởi vậy ngoại trừ thanh âm đánh nhau ra, tất cả mọi người đều nghe được hai người đối thoại.

Lương Vũ Thuân đang cầm một thanh kiếm, nhưng không tự mình đi lên đánh, nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh.

Gã mở miệng hỏi: "Tiêu đại nhân, ngươi không cho rằng bổn vương sẽ thắng sao?”

Tiêu Hàn Tranh hỏi ngược lại: "Vương gia chẳng lẽ không biết con bọ ngựa đang bắt ve sầu, chim hoàng tước ở phía sau sao? "

Công chúa tiền triều nghe nói như vậy quay đầu nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh: "Ý của ngươi là, ta và Cẩm vương là ve sầu và bọ ngựa sao?”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Công chúa quả nhiên thông minh, không hổ nương tử ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu. "

Công chúa tiền triều: "..." Ai thèm muốn nương tử ngươi ngưỡng mộ.

Nàng nhướng mày: "Ngươi đừng nói cho ta biết, các ngươi là hoàng tước.”

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu: "Cái này thì không phải.”

Hắn tiếp tục chuyển đề tài: "Nhưng điểm này, ngươi có thể hỏi con gái tốt của ngươi, nàng sẽ là người thắng lớn nhất."

Công chúa tiền triều ngẩn người, sau đó không hiểu sao nhìn về phía Trác Quân.

Trác Quân cũng đồng thời sửng sốt: "Ta không biết Tiêu Hàn Tranh đang nói cái gì. "

Tiêu Hàn Tranh nhìn Trác Quân: "Quận chúa, đến nước này, tiếp tục giả ngu còn có ý nghĩa sao? "

Nghe được xưng hô này, Cẩm vương cùng công chúa tiền triều đều có chút khó hiểu: "Quận chúa? "

Bọn họ cũng không bất ngờ Tiêu Hàn Tranh biết chuyện Trác Quân nữ giả nam trang, nhưng lại không hiểu cách xưng hô của hắn đối với Trác Quân.

Tiếp theo đột nhiên nghĩ đến cùng một chỗ, chẳng lẽ Tiêu Hàn Tranh hiểu lầm Trác Quân là con gái ruột của Cẩm Vương, cho nên mới xưng hô quận chúa.

Nếu không phải dựa theo thân phận nữ nhi công chúa, cũng chỉ là huyện chủ mà thôi.

Lương Vũ Thuân cười cười: "Tiêu đại nhân có thể hiểu lầm rồi, nàng cũng không phải nữ nhi bổn vương. "

Tiêu Hàn Tranh nhíu mày: "Vương gia, ta nói cũng không phải là ngươi.”

“Ý ngươi là sao? Ngươi sẽ không nói cho ta biết, cha Trác Quân, nàng cũng là vương gia chứ? ”

Tiếp theo trợn to hai mắt: "Trác Quân không phải là nữ nhi của đệ đệ khốn kiếp của ta chứ? "

Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc: "......" Cẩm vương suy nghĩ thật bẩn thỉu, làm sao có thể liên tưởng đến Nghệ vương?

Thời Khanh Lạc bật cười: "Ngươi nghĩ cái gì, cha kế ta so với ngươi giữ mình trong sạch tốt hơn nhiều. "

“Trác Quân người ta chính là nữ nhi của Cát Quốc Bắc Vương, ngươi không biết ngược lại là bình thường. "

Nàng nhìn về phía công chúa tiền triều phía: "Không biết công chúa có biết hay không. "

Bí mật này cũng là ngày tiểu tướng công nhắc đến mẹ ruột Cát Xuân Như là trắc phi Bắc vương, cùng nhau nói cho nàng biết.

Công chúa tiền triều ngẩn người: "Làm sao có thể. "

Hiển nhiên bà ta cũng không biết.

Đột nhiên một tiếng vỗ tay vang lên ở cửa.

Tiếp theo người bên trong liền thấy một gã trung niên nam tử râu ria dẫn người đi vào.



Cách ăn mặc của ông ta chính là phong cách của Cát Quốc.

Lương Vũ Thuân híp mắt nhìn đối phương: "Bắc Vương?"

Gã tuy rằng sau khi đi tới Bắc Cương, cùng thế lực Bắc Vương từng có vài lần tranh đấu, nhưng thật đúng là chưa từng thấy qua bản thân hắn.

Người của hắn ngược lại điều tra được Bắc Vương giả vờ là thương nhân lẻn vào Bắc Thành, nhưng tra được đúng thật là người đứng đầu đoàn lữ khách khác lại là Bắc Vương.

Hiện tại gã cũng phản ứng lại, ngay từ đầu người của gã đã bị Bắc Vương đùa bỡn, gã hoàn toàn điều tra sai.

Công chúa tiền triều nhìn thấy có người tới thì lập tức con ngươi co rụt lại.

“Ngươi là Trác Lượng?”

Bắc Vương nhìn bà ta cười nói: “Nói như thế nào thì chúng ta cũng đã làm phu thê hơn mười năm, vậy mà nàng ngay cả người bên gối cũng không nhận ra được?”

“Oánh Oánh, nàng thật đúng là bạc tình!”

Công chúa tiền triều : “……” Bạc tình cái quỷ.

Bà ta hừ lạnh: “Ngươi lúc này bộ dạng mặt đầy râu lại cường tráng cao lớn, ai có thể nhận ra được chứ!”

Bà ta thật sự không nghĩ tới trượng phu đã c.h.ế.t của mình sẽ “Sống lại”, trong nháy mắt còn từ một tướng sĩ bình thường của Đại Lương, biến thành chiến thần Bắc Vương có quyền thế nhất Cát quốc.

Lúc trước dáng người của Trác Lượng tuy rằng không gầy, nhưng cũng không được tính là cường tráng, diện mạo anh tuấn, nhìn qua có chút thật thà chất phác.

Cũng bởi vậy mà khi bà ta gặp nạn chạy trốn, người bên cạnh đều bị truy binh của Đại Lương g.i.ế.c chết, được Trác Lượng cứu nên mới có thể thuận thế mà gả cho ông ta, từ đó che giấu được thân phận công chúa tiền triều.

Sau khi gả cho Trác Lượng, thời gian bọn họ ở chung cũng không phải là rất nhiều.

Đại đa số thời gian ông ta đều đi ra ngoài đánh giặc, đây cũng là điều mà bà ta trông mong còn không được.

Rốt cuộc thì bà ta đường đường là công chúa của một quốc gia, lại gả cho một nam nhân có thân phận bình thường, cho nên trong lòng bà ta đương nhiên là rất chán ghét.

Sau đó lại ngoại tình với Cẩm Vương, bọn họ đã thương lượng khiến cho Trác Lượng “Hy sinh” ở chiến trường.

Bà ta đối với đứa con gái Trác Quân cũng không thích, bởi vì đây là con gái của nam nhân bình thường kia, là vết nhơ của bà ta.

Nhưng mà dù sao cũng là huyết mạch của bà ta, hơn nữa như là Cẩm Vương đã nói thì có thể lợi dụng một vài chuyện cho nên bà ta mới giữ lại mạng của Trác Quân.

Nhưng ai ngờ nam nhân bình thường mà lúc trước bà ta coi thường, vậy mà sẽ trở thành Bắc Vương.

Hiển nhiên là con gái của bà ta cũng đã sớm biết chuyện này.

Bắc Vương có thể dẫn người theo dõi đến đây, cũng không thể không có công lao của con gái bà ta.

Bà ta nhìn về phía Trác Quân, ánh mắt mang theo sắc bén: “Ngươi để lại ký hiệu cho bọn họ?”

Bị Tiêu Hàn Tranh vạch trần, mà hơn nữa người bà ta chờ cũng đã tới cho nên Trác Quân cũng không thèm giả ngu thêm nữa,

“Đúng vậy, là ta để lại.”

Tiếp theo nàng ta ẩn ý nhìn về phía công chúa tiền triều: “Mẫu thân đột nhiên nhìn thấy phụ thân từng bị người và Cẩm Vương liên thủ hại c.h.ế.t còn sống cho nên kinh ngạc sao?”

Công chúa tiền triều cười lạnh: “Kinh ngạc thì không có, nhưng thật ra lại bị hoảng sợ.”

Thời Khanh Lạc cũng hiểu ý tứ chế nhạo trong lời nói của bà ta.

Công chúa tiền triều và Cẩm Vương không bao giờ tưởng tượng được vai hề lại là chính bọn họ.

Trác Quân nhanh chóng lùi lại rồi đi tới bên cạnh Bắc Vương.

Trong mắt nàng ta mang theo quấn quýt nhìn ông ta: “Phụ thân!”

Bắc Vương giơ tay vỗ vỗ vai của Trác Quân, cười nói: “Sau này phải gọi là phụ vương, chờ lần này ta mang con trở về thì con chính là quận chúa của Bắc Vương phủ ta.”

Trác Quân lộ ra nụ cười vui vẻ: “Cảm ơn phụ vương!”

Nàng ta vui vẻ không phải là được trở thành quận chúa, mà là nàng ta rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh phụ vương.

Nhưng mà trong lòng vẫn có một câu hỏi rất lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.