Bồ câu đưa thư nhánh chóng bay về hướng huyện Hà Dương.
Lần này không trì hoãn nữa, ra roi thúc ngựa lên đường, chạng vạng đã về tới tiểu trấn.
Lương Vũ Lâm đã nhận được tin tức, dẫn người chạy tới.
Thấy mấy người Tiêu mẫu không sao, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Mọi người không sao là tốt rồi.”
Đôi mắt ông trở nên lạnh lùng: “Bọn người tiền triều và Cát quốc, bổn vương sẽ nhớ kỹ.”
Dám tính kế thê tử của ông, hãy chờ đó.
Nếu không tình cờ gặp được lão tam thì thê tử và con dâu, cả con gái nữa, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, rơi vào cái bẫy của bọn người Cát quốc.
Nghĩ đến các nàng sẽ gặp chuyện, trong lòng ông rất tức giận, càng không biết phải ăn nói với con trai cả thế nào.
Tam hoàng tử thấy ánh mắt của hoàng thúc, biết ông đang rất giận.
Trong lòng thấy hơi cảm động, cảm thấy hoàng thúc tức giận vì biết hắn ta bị tập kích.
Nếu Nghệ Vương biết suy nghĩ này của hắn ta, sẽ nói hắn ta cút sang một bên đi, ai thèm vì ngươi chứ, nghĩ nhiều rồi đó!
Thời Khanh Lạc thấy Tam hoàng tử dường như có chuyện muốn nói với Nghệ vương.
Nàng cũng không có hứng thú nghe.
“Chúng ta về viện nghỉ ngơi đi, có lẽ tướng công ta sắp tới rồi.”
Lương Vũ Lâm biết trong tay Thời Khanh Lạc có mấy con chim bồ câu đưa thư rất thông minh. Chắc hẳn nàng đã báo những việc xảy ra buổi sáng cho Tiêu Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627668/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.