Nghe tiếng khóc mắng của nàng ta, sắc mặt của ông ta cũng vô cùng khó coi.
"Lúc đầu ta yêu ngươi, nhưng sau khi ngươi cho lão tử đội nón xanh, những tình cảm ấy đã không còn rồi."
"Để cho ngươi ở lại phủ Phó đô đốc, cũng xem như nhân từ với ngươi, ngươi đừng không biết đủ."
"Ngươi đi ra ngoài hỏi thử đi, nếu như thê tử của những người khác đội nang xanh cho mình ngay trước mặt mọi người, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào."
Ông ta tức giận đẩy Cát Xuân Như ra: "Ngươi còn tranh cãi vô lý như vậy, thì cút đi ở vợi đệ đệ của ngươi đi."
Tiếp đó ông ta không muốn dây dưa với Cát Xuân Như, sắc mặt tái xanh bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Chuyện như vậy không phải chỉ xảy ra một hai lần, ông ta rất chán ghét.
Tình cảm đối với Cát Xuân Như cũng tiêu hao sạch sẽ, bây giờ lại sinh ra một loại chán ghét chưa bao giờ có.
Giống như Thời Khanh Lạc nói, ban đầu đúng là ông ta bị mù, mới có thể bị một nữ nhân mê hoặc, vứt bỏ thê tử dìu dàng hiền huệ, con trai có tiền đồ.
Sau khi Cát Xuân Như vừa mắng vừa khóc, còn đập ly trà trên bàn.
Chờ Tiêu Nguyên Thạch đi xa, nàng ta cũng vẫn khó mắng đập đồ, nhưng trên mặt lại rất lạnh lùng.
Còn sờ tìm đồ khắp nơi.
Nàng ta đã sớm tính toán tốt,chỉ cần tranh cãi vô lý giống như lúc trước, Tiêu Nguyên Thạch sẽ không chịu nổi bỏ đi, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627657/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.