Nàng ta tiến lên, hôn lên mặt hắn ta: "Chớ ngại ngùng, là Quận chúa ta đây thích chàng."
"Ta biết chàng rất vui mừng, cho nên nàng không nằm mơ đâu."
Cơ thể Trác Chính lại cứng đờ thêm lần nữa, hắn ta lại bị nữ nhân này hôn lên mặt.
Toàn thân đều nổi cả da gà, đẩy bàn tay đang nắm cằm mình của Lương Minh Mẫn ra.
Hắn ta không nhịn được, lộ ra vẻ chán ghét hỏi: "Có phải ngươi điên rồi không?"
Nữ nhân này thật sự có bệnh, bọn họ là tỷ đệ đấy!
Hơn nữa dù cho không phải tỷ đệ, hắn ta cũng không có khả năng thích loại nữ nhân độc ác phóng đãng không biết xấu hổ này.
Lương Minh Mẫn bị đẩy tay ra có chút ngây ngẩn.
Tiếp đó nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Trác Chính, còn hỏi nàng ta có bị điên hay không.
Lương Minh Mẫn cũng bị chọc tức: "Bổn Quận chúa vừa ý ngươi, là phúc khí của ngươi, ngươi mới bị điên."
Trác Chính cảm thấy thật buồn nôn, lập tức chỉ ra cửa: "Ta thật sự cảm ơn ngươi, phúc khí như vậy ta không có phúc để hưởng, vẫn mời Quận chúa rời đi đi."
Trước đó hắn ta cũng cảm thấy Lương Minh Mẫn có gì không đúng với mình, nhưng không nghĩ đến nàng ta lại coi trọng mình.
Lại có suy nghĩ hão huyền muốn bố thí để hắn ta đi ở rể gì đó.
Sau này toàn bộ phủ Cẩm vương đều là của hắn ta, ở rể này thì là cái gì.
Trước kia Lương Minh Mẫn cũng đã bị từ chối rất nhiều lần, nhưng nam nhân từ chối nàng ta, nếu không bị nàng ta uy h.i.ế.p đưa vào hậu viện ngoan ngoãn làm trai lơ, thì bây giờ phần mộ cũng đã có cỏ mọc cao, hoặc trực tiếp bị biến thành thái giám rồi.
Hơn nữa nàng ta thật lòng thích Trác Chính, hắn ta lại dám đối với mình như vậy.
Vì vậy không nhịn được, giơ tay tát cho Trác Chính một cái: "Ngươi đừng có mà không biết xấu hổ."
Nàng ta hừ lạnh nói: "Nam nhân ta xem trọng, một là đồng ý theo ta, một là sẽ c.h.ế.t ngay bây giờ, ngươi chọn một đi."
Trác Chính không nghĩ đến Lương Minh Mẫn trực tiếp tạt mình, cho nên còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh.
Hắn ta che mặt, chỉ cảm thấy nóng hừng hực, lửa giận trong lòng từ từ bộc phát.
"Nữ nhân này, có phải ngươi bị bệnh hay không?"
"Ngươi dám đánh ta, ta không chọn cái gì cả, xem ngươi có thể làm gì được ta."
Từ nhỏ đến lớn trừ lần thiết kế gặp mặt Thời Khanh Lạc cố ý để cho người đánh một trận ra, Trác Chính chưa từng bị người ta động đến đầu ngón tay, lúc này đã tức giận phát điên rồi
Nói xong lại không nhịn được, trở tay tát Lương Minh Mẫn hai cái.
Hai người trực tiếp ồn ào lên.
Lương Minh Mẫn không dám tin tưởng che bên mặt bị đánh.
Nàng ta trợn to hai mắt: "Ngươi lại dám đánh ta."
Trác Chính âm trầm nói: "Đánh, đánh nữ nhân điên như ngươi."
"Ta cũng không phải là người ngươi có thể uy hiếp, cút!"
Vừa nghĩ đến chuyện Lương Minh Mẫn lại xem trọng mình, lúc này hắn ta ghê tởm vô cùng, lại có xúc động muốn ói.
Hắn ta thật sự không sợ Lương Minh Mẫn.
Nếu phụ vương biết nữ nhân này có tâm tư xấu xa với hắn ta, hắn ta cũng không tin phụ vương còn dung túng cho nữ nhân điên này.
Hơn nữa chọc tới hắn ta, hắn ta có thể vận dụng thế lực tiền triều thu thập nàng ta.
Lúc này hắn ta rất hối hận, ngày đó cứu Lương Minh Mẫn, mới có thể bị nàng ta dây dưa như vậy.
Vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng nàng ta, ai có thể nghĩ đến nàng ta không biết xấu hổ như vậy.
Lương Minh Mẫn cũng sầm mặt nói: "Trác Chính, ngươi dám đối với ta như vậy, ngươi cứ chờ đi."
"Ngươi không muốn vào phủ Cẩm vương cũng phải vào, sau này ngươi cũng đừng quỳ xuống cầu xin ta, chúng ta chờ đi."
Trác Chính dám phụ lòng chà đạp tấm chân tình cả nàng ta, nàng ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
Trước đó còn do dự rốt cuộc có muốn chọn hắn ta làm con rể ở rể không, bây giờ quyết định chính là hắn ta.
Hắn ta dám đánh nàng ta, còn làm ra bộ dạng trinh liệt kia, nàng ta nhất định sẽ thu Trác Chính vào vương phủ, nhìn sau này hắn ta quỳ xuống cầu xin nàng.
Trác Chính lại càng cảm thấy Lương Minh Mẫn ghê tởm hơn, tức giận nói: "Chúng ta chờ xem."
Lương Minh Mẫn trợn to mắt nhìn Trác Chính một cái, mở cửa rời đi.
Chờ người phụ vương phái đến, nàng ta sẽ để cho người đi bắc Trác Chính về Bắc Thành.
Trác Chính thì lập tức đi rửa mặt, thật buồn nôn.
Tin tức hai người ồn ào, rất nhanh Tiêu Hàn Tranh đã nhận được.
Người còn hắn còn trà trộn vào trong viện của Cẩm Vương phi và Lương Minh Mẫn, cho nên chuyện Cẩm Vương phi muốn phóng hỏa, hắn cũng biết.
Đều nhớ kỹ món nợ này lên đầu Cẩm Vương phi và Lương Minh Mẫn.
Qua mấy ngày sau, Cẩm vương nhận được thư của Lương Minh Mẫn.
Đọc thấy nàng ta lại muốn gã phái một đội quân qua g.i.ế.c hết bá tánh huyện Hà Dương, Lương Vũ Thuân không nhịn được cảm thấy nhức đầu, càng cảm thấy đích nữ này quá ác độc.
Sao gã có thể làm chuyện như vậy.
Nếu gã thật sự để cho người đồ sát cả thành, sau này nước miếng của bá tánh toàn Đại Lương cũng có thể dìm c.h.ế.t gã.
Cũng vì vậy không để ý đến.
Không đến mấy ngày lại nhận được thư khẩn của con trai.
Mở ra đọc một cái, lại nhức đầu, bởi vì Vương phi muốn bảo con trai đi phóng hỏa thiêu c.h.ế.t mẹ con Tiêu Hàn Tranh, đúng là mất trí.
Muốn g.i.ế.c ai không phải nên tiến hành trong âm thầm sao? Sao cứ thích để cho mọi người đều biết như vậy, còn ngại danh tiếng của mình chưa đủ xấu sao?
Vào lúc Lương Vũ Thuân đang suy nghĩ nên làm thế nào, cũng nhận được thánh chỉ mà Hoàng đế cho người ra roi thúc ngựa rút ngắn nửa thời gian đưa đến.
Chẳng những chỉ trích chuyện mà Vương phi của gã làm, còn không ngừng phê bình gã, để gã quản lý gia quyến thật tốt, nếu không sẽ bị triệt phiên.
Lương Vũ Thuân tức giận vô cùng, nhưng lại không có cách nào.
Ai bảo Nguyễn Tùng Linh ngu xuẩn kia lại đưa cho người ta nhược điểm lớn như vậy.
Đối với Tiêu Hàn Tranh, gã cũng giận cá c.h.é.m thớt.
Lá gan của người này đúng là lớn, ở trên địa bàn của gã lại dám hợp tác với Lương Vũ Lâm tính kế Vương phi của gã.
Chờ gã mời chào được người rồi, sau khi dùng hết tác dụng, sẽ cho Tiêu Hàn Tranh đẹp mặt.
Mặc kệ trong lòng mắng Hoàng đế, Lương Vũ Lâm và Tiêu Hàn Tranh như thế nào, trên mặt của Lương Vũ Thuân cũng không lộ ra vẻ khác thường gì quỳ xuống tiếp chỉ.
Còn bày tỏ để cho người chuyển cáo đến hoàng đế, gã nhất định sẽ cho mẹ con Tiêu Hàn Tranh và Nghệ vương một câu trả lời thỏa đáng.
Gã cũng quyết định là lúc nên đại nghĩa diệt thân rồi.
Ngày hôm sau lúc Thời Khanh Lạc trở về đến huyện Hà Dương, Cẩm vương cũng dẫn theo người đi đến huyện Hà Dương.
Lúc Thời Khanh Lạc rời đi chỉ có một người một ngỗng, bây giờ trở về chính là mười mấy chiếc xe ngựa, hơn nữa còn có thân vệ hoàng gia bảo vệ.
Đoàn người cuồn cuộn đi vào huyện thành, cũng làm cho bá tánh vây xem.
Vốn dĩ mọi người còn đang tò mò người nào đến, thế trận này cũng quá lớn rồi đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]