🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay lúc hai người đang đề phòng, một vài tiếng kêu ngỗng kêu đột nhiên vang lên.

Tiêu mẫu đang đứng sau Lương Vũ Lâm thoáng chốc tỏ ra mừng rỡ: “Nhi tử ta tới rồi, là nhi tử ta.”

Bà ấy vừa nói xong thì một con ngỗng xanh đen hiếm thấy xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.

Tiếp đó là Tiêu Hàn Tranh dẫn theo đệ đệ muội muội, và cả mười mấy người ăn mặc hùng dũng xuất hiện.

Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy thân nương, trong lòng nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: “Mẫu thân, mẫu thân không sao chứ.”

Cũng do kiếp trước thân nương của hắn c.h.ế.t ở trên núi, cho nên hắn tìm một đêm, cũng lo lắng đề phòng một đêm.

Tiêu mẫu đi qua đó: “Không sao, ta không sao cả.”

Thấy dáng vẻ nhi tử có phần tiều tụy, bà ấy đau lòng lại nói: “Không cần lo lắng, ta không hề bị thương.”

Tiêu Hàn Tranh nghe bà ấy nói vậy, lại nhìn dáng vẻ tươi tắn của bà ấy, sự sợ hãi và khí lạnh trong lòng hắn mới dần dần tản đi.

Hắn gật đầu “Mẫu thân không sao là tốt rồi!”

Sau đó hắn lại hành lễ với Nghệ Vương đang đứng cách đó không xa “Bái kiến Nghệ Vương!”

Lương Vũ Lâm mỉm cười, nhanh chóng đi qua đỡ lấy Tiêu Hàn Tranh “Không cần khách khí!”

Thái độ lần này của ông đối với Tiêu Hàn Tranh, rõ ràng đã thân thiết hơn rất nhiều.

Tiêu Hàn Tranh dĩ nhiên cũng đã nhận ra thái độ của Nghệ Vương khác trước.

Song hắn cũng không nghĩ về những phương diện khác, chỉ đoán có lẽ là bản thân hắn đưa người qua đây, lại thêm việc mẫu thân đã cứu Nghệ Vương, cho nên đối phương mới có thái độ như vậy.

Hắn nói: “Chúng ta xuống núi trước đã.”

Nghệ Vương gật đầu “Được!”

Tiêu mẫu nói với nhi tử: “Nghệ Vương bị thương không nhẹ, con sai người cõng ngài ấy xuống núi đi.”

Lương Vũ Lâm nghe vậy, khóe môi bất giác nhếch lên.

Ông nghiêng đầu nhìn Tiêu mẫu, chỉ tiếc là bà ấy không nhìn ông……

Tiêu Hàn Tranh sớm đã có chuẩn bị: “Các ngươi khiêng Nghệ Vương xuống núi đi.”

Rất nhanh đã có hai người đi lên, mở một cái cáng tre gấp ra, cung kính nói: “Mời Nghệ Vương!”

Thật ra Lương Vũ Lâm không muốn để người cõng, nhìn thấy có cáng tre thì rất vừa lòng.

Nhi tử tương lai này của ông cũng thật là cẩn thận chu đáo, rất tốt.

Thế là ông đi đến ngồi xuống chỗ ngồi trên cáng tre.

Tiêu mẫu không biết suy nghĩ trong lòng ông, nếu không chắc chắn sẽ không kìm được mắng ông vô liêm sỉ.

Lương Vũ Lâm hỏi Tiêu Hàn Tranh: “Các ngươi đã gặp kẻ truy sát ta chưa?”

Tiêu Hàn Tranh đáp lại: “Đã gặp một đám, sau đó g.i.ế.c sạch rồi ạ.”

Nhưng không cần điều tra, trong lòng hắn cũng đoán ra là do Cẩm Vương phái tới.

Về phần mục đích của Cẩm Vương thì hắn cũng có thể đoán được đại khái.

Chính là diệt trừ Nghệ Vương, sau đó khiến Hoàng thượng giận lây sang hắn.

Quan trọng nhất còn có gây chia rẽ Hoàng thượng và Thái hậu.

Nếu Nghệ Vương chết, mối quan hệ mẫu tử giữa Hoàng thượng và Thái hậu chắc chắn sẽ rạn nứt.

Nhi tử yêu quý đột ngột qua đời cũng sẽ là một đòn giáng mạnh vào Thái hậu, bà ấy có thể sẽ thực sự ngã bệnh.

Cẩm Vương đúng là tính toán giỏi, đột nhiên ra đòn khiến người khác không kịp phòng bị như vậy.

Vẫn may mệnh của Nghệ Vương còn chưa tận, đúng lúc gặp được mẫu thân và muội muội hắn tới bên này hái nấm.

Ánh mắt Lương Vũ Lâm lạnh lùng “Trong một thời gian ngắn, có lẽ những người đó sẽ không xuất hiện nữa.”

Mối thù này ông tất sẽ báo.



Tiêu mẫu lo lắng nhìn nhi tử hỏi: “Mấy ám vệ bảo hộ chúng ta sao rồi?”

Tiêu Hàn Tranh cho bà ấy một ánh nhìn an ủi “Có hai người bị trọng thương, hai người còn lại bị thương nhẹ.”

Hai người bị thương nhẹ là những người đã xông xuống núi, tuy tử sĩ nhiều nhưng bọn họ trốn chạy rất nhanh, sau đó lại đúng lúc gặp được hắn dẫn người đến cứu viện.

Hai người bị trọng thương là hai người đã liều c.h.ế.t chặn thủ lĩnh tử sĩ lại.

Khi đám Tiêu Hàn Tranh tới nơi, hai người họ đều đã trúng rất nhiều đao đang nằm trên đất, cùng với mấy t.h.i t.h.ể của tử sĩ.

Thủ lĩnh tử sĩ thì không ở đó mà đã dẫn người đi tìm Nghệ Vương.

May mà một trong hai ám vệ đã liều c.h.ế.t g.i.ế.c c.h.ế.t con chim kia, cộng thêm Tiêu mẫu lại không chạy bừa theo một hướng cố định, điều này cũng ngăn cản những người này tìm thấy họ.

Nếu không phải Tiêu Hàn Tranh mang sẵn bên người nhân sâm lát và cả một ít dược cấp cứu, nếu hắn đến chậm một bước thì suýt chút nữa đã không cứu sống được hai người này rồi.

Tiêu mẫu nghe thấy không người chết, nhẹ nhàng thở ra, chắp hai tay lại “Vậy thì tốt.”

Bà ấy nhìn về hướng con ngỗng lớn lông xanh: “Đây là con của Ngốc Ngốc à.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu “Vâng, không biết có phải nó đã biến dị rồi không nữa, ngoài việc màu lông khác ngỗng thường ra, còn có thiên phú tìm người tìm vật.”

“Cũng nhờ nó dẫn đường nên ta mới thành công tìm được mẫu thân.”

Hắn và tiểu tức phụ đều nghi ngờ con ngỗng này là loại biến dị, có lẽ là có liên quan đến việc Ngốc Ngốc vẫn luôn uống linh thủy.

Theo cách nói của tiểu tức phụ thì đột biến gien gì đó của Ngốc Ngốc đã ảnh hưởng tới đời sau.

Cũng vì chuyện này mà phu thê bọn họ vẫn luôn bồi dưỡng con ngỗng này đi tìm người tìm đồ, không ngừng khai quật tiềm lực của nó.

Quả nhiên, thật sự có lúc cần dùng đến.

Tiêu mẫu nghe vậy, vui vẻ sờ đầu con ngỗng lớn “Ngỗng nhà chúng ta giỏi thật đó.”

Con ngỗng lớn rõ ràng có nhận biết Tiêu mẫu, nó thân mật cọ vào tay của Tiêu mẫu.

Một màn này trong mắt Lương Vũ Lâm nhìn sao cũng thấy dễ thương, nữ nhân mà ông coi trọng đúng là tốt, ngay cả ngỗng cũng yêu mến.

Sau khi xuống núi, đoàn người đã trở về huyện thành.

Hướng phía sau núi xuất hiện mười mấy người mặc đồ đen.

Trong đó một người chính là tên thủ lĩnh dẫn tử sĩ truy sát lúc trước.

Hắn ta phân phó “Nhiệm vụ thất bại, truyền tin tức về cho chủ tử.”

Còn bọn chúng thì tạm thời sẽ không về Bắc Thành, mà phải đợi mệnh lệnh bước tiếp theo của chủ tử.

Sau khi về đến thị trấn, Tiêu Hàn Tranh lại tự mình xử lý miệng vết thương cho Nghệ Vương một lần nữa, kê dược chữa thương.

Người mà Nghệ Vương dẫn theo cũng chưa c.h.ế.t hết, còn sống sót khoảng một phần ba.

Tất cả đều bị Tiêu Hàn Tranh sắp xếp trong một khách viện mới sửa sang xong ở huyện nha.

Nghệ Vương cũng lấy cớ muốn dưỡng thương ở lại.

Bắc Thành.

Mấy ngày trước, Cẩm Vương đã phái người đưa Vương phi đi huyện Hà Dương.

Gã tính toán rằng Nghệ Vương lúc này đã bị ám vệ của gã g.i.ế.c chết, khi Vương phi đến có thể nhìn thấy một khối thi thể, rất tốt.

Lúc này gãvẫn không biết Nghệ Vương đã được Tiêu mẫu cứu, mà lại nhận được một tin khác.

“Chủ tử, người của Tam hoàng tử hộ tống khoai tây, bị người Cát Quốc chặn lại thành công, cướp hết chỗ khoai tây đi rồi.”

Cũng bởi vậy nên bọn họ chưa có động thủ.

Lương Vũ Thuân nhíu mày “Tam hoàng tử kém cỏi vậy sao?”

Dựa theo hã tính kế, người của bọn họ ở bên này có thể làm chim sẻ chực sẵn.

Ám vệ trả lời: “Người của Tam hoàng tử thấy không địch lại được nên đã bỏ khoai tây mà chạy.”

Cẩm Vương lại cau mày “Không đúng!”

Tam hoàng tử phái ra chính là quân chính quy, mà lại nhát c.h.ế.t như vậy sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.