Chờ khi Thời Khanh Lạc kiểm tra xong, Ngốc Ngốc cũng từ trên núi đi xuống, trong miệng kéo theo một chùm cây màu xanh.
Rễ cây có nhiều quả to bằng nắm tay, củ dính đầy bùn đất màu vàng.
Ngốc Ngốc đi tới trước mặt Thời Khanh Lạc, sau đó nhổ chùm cây ra khỏi miệng.
Rồi nhìn Thời Khanh Lạc mà kêu to, như thể nó đã làm được chuyện gì to lớn lắm, dáng vẻ đòi tranh công.
Lúc này các thôn dân vẫn còn đi theo, trông dáng vẻ của Ngốc Ngốc thì cảm thấy rất đáng yêu.
Có người tò mò cười hỏi: “Phu nhân, đây là Ngốc Ngốc đang tranh công sao?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Đúng vậy, nó đang tranh công đấy.”
Nàng duỗi tay sờ đầu của Ngốc Ngốc: “Ngỗng con ơi, đây là gì vậy?”
Ngốc Ngốc kêu vài tiếng với Thời Khanh Lạc, sau đó dùng miệng chọc vào quả dính đầy bùn đất màu vàng.
Nó lại ngóc đầu lên giả vờ ăn, rồi làm động tác nuốt.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều không khỏi sửng sốt.
Con ngỗng lớn này muốn nói, thứ này có thể ăn được?
Quả nhiên, bọn họ nghe Thời Khanh Lạc cười nói: “Hóa ra thứ này có thể ăn à!”
“Ngỗng của ta thật lợi hại, ta mang về, chút nữa sẽ thử xem ăn như thế nào.”
“Nếu thật sự ăn được, ta sẽ thưởng cho ngươi!”
Tất cả những điều này, nàng và ngỗng đã luyện tập rất nhiều lần ở nhà rồi.
Tuy Ngốc Ngốc rất thông minh và có linh tính nhưng muốn diễn xuất hiệu quả, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627595/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.