Trác Chính cười khổ: “Vừa rồi phu nhân căn dặn, bảo ta đến huyện nha đưa đồ cho Tiêu đại nhân, ta đã chậm trễ nhiều thời gian rồi, nếu giờ còn chưa đi ta không biết phải ăn nói làm sao.”
Nhìn thấy nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ của Trác Chính, Lương Minh Mẫn không khỏi có hơi đau lòng.
Nhưng đồng thời lại rất vui vẻ, vì cuối cùng ở huyện thành này cũng có một người không đứng về phía của tiện nhân Thời Khanh Lạc.
Không hổ là nam nhân được nàng ta coi trọng.
Nàng ta suy nghĩ rồi nói: “Phu nhân của Huyện lệnh cũng ngang ngược quá.”
“Nếu đã vậy, ta cũng không giữ chàng nữa, hôm khác ta sẽ tự tới cửa bái phỏng, cảm tạ ơn của chàng.”
Nàng ta biết Trác Chính trọ tại khách điếm nào, ngày mai sẽ chuẩn bị đi tìm hắn.
Nếu hôm nay cứ dây dưa, cũng khá là đột ngột, e sẽ dọa hắn ta sợ.
Thôi thì cứ từ từ, để hắn ta ngoan ngoãn cam tâm tình nguyện vâng lời nàng ta.
Đối với trò tiêu khiển chinh phục nam nhân này, nàng ta có rất nhiều kiên nhẫn.
Vốn dĩ muốn ra tay với Tiêu Hàn Tranh nhưng đã bị hứng thú đối với Trác Chính thay thế.
Đợi nàng ta chiếm được trái tim của Trác Chính rồi tính tiếp.
Suy cho cùng, không những ngoại hình của hắn ta phù hợp với sở thích của nàng ta, mà còn xuất hiện khi nàng ta gục ngã và bất lực nhất, giải cứu và soi sáng trái tim nàng ta.
Nếu để hắn ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627593/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.