Lương Minh Mẫn vén rèm ở cửa xe ngựa ra nhìn một chút, cũng phát hiện nơi này không giống như trong tưởng tượng.
Nàng ta còn tưởng rằng sẽ lụi bại, không náo nhiệt giống như những huyện thành đi ngang qua lúc trước.
Nhưng nơi này thật náo nhiệt, mặc dù những đồ ăn vặt kia rất thơm, nhưng nàng ta ngại bẩn, không xem trọng.
Nàng ta mở miệng nói: "Lương Minh Vũ, chúng ta đi khách điếm hay huyện nha."
Lương Minh Vũ cưỡi ngựa ở một bên: "Đi khách điếm trước."
Hắn ta muốn đi dạo một vòng, tìm hiểu huyện Hà Dương bây giờ một chút, lại đi tìm phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Lương Minh Mẫn gật đầu: "Cũng được."
Ngồi xe mệt mỏi, lúc này nàng ta cũng muốn tìm một chỗ để tắm ngủ một giấc.
Sớm biết đường xá xa xôi, một đường lắc lư, trên đường toàn đi qua địa phương nghèo nàn, nàng ta sẽ không đi theo.
Thấy nàng ta đồng ý, Lương Minh Vũ không nhịn thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ bị chậm mấy ngày mới đến huyện Hà Dương, đều là do nàng ta làm chậm trễ.
Hắn ta đã hỏi thăm rồi, dẫn theo đoàn người đến khách điếm tốt nhất ở huyện Hà Dương.
Vận may của bọn họ không tệ, đúng lúc phòng chữ Giáp có một thương đội trả phòng, người của hắn ta lập tức giao tiền phòng ra.
Mới vừa thuê phòng xong, liên tiếp có người đến hỏi, muốn ở phòng chữ Giáp, Ất.
Chuyện này làm cho Lương Minh Vũ vô cùng bất ngờ, nhìn bộ dạng này thì khách điếm làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627582/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.