Nàng còn đề nghị ba huyện cùng trồng củ cải đường, đến lúc đó lại mở một xưởng đường ở bên này, dùng củ cải đường chế tạo thành đường.
Đến lúc đó chẳng những có thể giải quyết vấn đề thêm đường trong chế tạo đồ hộp, dư thừa còn có thể bán giá cao với Cát quốc và Tây Vực.
Lúc này đang là mùa trái cây, đến mùa đông lại không có trái cây gì có thể ăn.
Sau khi làm thành trái cây hũ, mùa đông cầm đi bán cho Kinh thành và Giang Nam, tuyệt đối có thể kiếm được số tiền lớn.
Ánh mắt Lương Hữu Tiêu sáng lên: "Thì ra có nhiều trá cây làm thành trái cây hũ như vậy."
"Khanh Lạc, nếu không chúng ta hợp tức mở xưởng trái cây hũ đi?"
"Cũng không mở ở Bắc Cương, cướp chuyện làm ăn ở huyện Hà Dương, chúng ta mở ở phía Nam, trái cây bên đó nhiều, mấy loại trái cây mà ngươi nói phía Nam cũng trồng rất nhiều."
Thời Khanh Lạc vẫn luôn biết Lương Hữu Tiêu muốn làm thương nhân đệ nhất Đại Lương, đi phía Nam mở xưởng trái cây hũ quả thật rất được.
Mặc dù bây giờ nàng không thiếu tiền, nhưng cũng không chê nhiều tiền: "Được!"
"Còn có thể đi mấy nơi duyên hải mở xưởng, làm cá hộp."
Ở hiện đại lượng tiêu thụ cá hợp cũng rất khả quan.
Thời Khanh Lạc lập tức đồng ý: "Làm."
Hắn ta nói với Hề Duệ: "Xưởng len sợi ở chỗ này giao cho ngươi, qua mấy ngày nữa ta đi phía Nam một chuyến."
"Chẳng qua ta có thể nhập cổ phần không?" Hắn ta cũng không chê nhiều tiền.
Lương Hữu Tiêu cười khẽ nói: "Gia tộc nhà mẹ đẻ của ngươi không phải có người đi Mân Giang làm quan sao, đến lúc đó để người đó bao bọc chúng ta, ta sẽ cho người nhập hai thành cổ phần."
"Tất nhiên, trừ tìm quan hệ bên ngoài, ngươi còn phải lấy ít bạc ra, chúng t lại mở thêm mấy xưởng cá."
"Ta phụ trách phái người trông coi, cuối cùng bán ra."
Hề Duệ vui sướng gật đầu: "Không thành vấn đề."
Lương Hữu Tiêu lại nhìn Thời Khanh Lạc: "Khanh Lạc phục trách đưa công thức, dạy ta làm đồ hộp là được."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ta cũng không thành vấn đề."
Kiếm tiến là một, đến lúc đó nàng còn có thể ở Bắc Cương ăn vải hũ, quất tử, nghĩ một cái đã rất hưởng thụ, cho nên, làm!
Sau khi bàn bạc xong, Lương Hữu Tiêu lập tức đi tìm người sắp xếp xui nam.
Thời gian tiếp theo Thời Khanh Lạc tương đối bận rộn, vẫn luôn ở trong xưởng dạy mọi người cách làm đồ hộp và nến, xà bông thơm.
Tiêu Hàn Tranh cũng tương đối bận rộn, lại để cho người đi thống kê dân số và người có thể được miễn thuế.
Sau khi huyện Hà Dương thành lập mấy xưởng, tuyển không ít người, huyện thành cũng đã có nhân khí hơn.
Nhưng chỉ như vậy, tối đa cũng có thể thể hấp dẫn một ít thương nhân đến mua hàng.
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh nghe đề nghị của Thời Khanh Lạc, ở huyện thành lại chỉnh đốn và cải cách khách điểm tửu lầu và cửa hàng.
Bên này Thời Khanh Lạc cũng đưa ra hơn hai mươi công thức nấu ăn và đồ ăn vặt, Tiêu Hàn Tranh để cho những khách điếm tửu lầu tiệm ăn này phái người đến học.
Khách điếm có điều kiện, toàn bộ đều sửa sang lại.
Bên ngoài là chỗ bán thức ăn, bên trong là sân, còn có thể dành một ít chỗ làm nơi ở.
Hộ gia đình bình thường ở Huyện thành, nhà có nhiều phòng, cũng có thể trở thành nhà trọ.
Rất nhiều thương nhân Tây Vực Đại Thực đều đi đi dừng dừng.
Đến một nơi, nếu mọi mặt đều thoải mái, vậy khẳng định sẽ ngủ lại.
Tiểu thương không có tiền, không nỡ bỏ nhiều tiền đi khách điếm đắc tiền, vậy cũng có thể ở tại nhà dân.
Đại thương nhân có tiền có thể đi đến khách điếm đã được cải tạo, nhà xí, phòng tắm đều đổi thành bồn cầu và tắm vòi sen, giường cũng đổi thành giường mềm, vô cùng thoải mái.
Lúc trước rất nhiều thương nhân của tây Vực hay Đại Thực, chỉ trực tiếp dừng lại ở Bắc Thành.
Hoàn toàn không có đi qua huyện Hà Dương, cho nên phải làm một ít đặc sắc để hấp dẫn giữ những khách nhân này.
Còn có những thương nhân đến từ những nơi khác của Đại Lương, cũng phải nghĩ cách giữ lại.
Có nhân khí, mới có thể làm sống lại một địa phương vắng vẻ nghèo nàn.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đều vô cùng bận rộn.
Xưởng đồ hộp bên này thu rất nhiều nho, quả hạnh, quả đào, tất cả đều làm thành trái cây hũ.
Lương Hữu Tiêu mang theo thân tín đến học chế tạo trái cây hũ.
Sau khi học xong, cũng không lập tức dẫn người đến phía Nam, mà là chờ thịt dê hữ mở ra.
Mười ngày sau.
Trừ người làm bên trong xưởng đồ hộp, còn có không ít người tham gia náo nhiệt.
Bởi vì nghe nói huyện lệnh phu nhân muốn mở thịt dê hũ cho mọi người thưởng thức, cho nên người cảm thấy thú vị hoặc là người muốn chiếm tiện nghi đều đến.
Tiêu Hàn Tranh để người duy trì trật tự.
Thời Khanh Lạc để người dời mấy chục thịt dê hũ ra.
Trên một một hũ đều dán một tấm giấy đỏ, phía trên viết tên hương vị gì.
"Đây là thịt dê hũ mười ngày trước xưởng chúng ta đã làm ra, trời nóng như vậy, nếu như trực tiếp để ở bên ngoài đã sớm hư rồi."
"Cho nên hôm nay sẽ để cho mọi người cùng nhau chứng kiến, thịt hũ có thể để nửa năm cũng không bị hư.
Hôm nay nàng dám để nhiều người tới thưởng thức như vậy, cũng là bởi vì hai ngày trước đã mở mấy hũ ăn thử, cũng không bị thay đổi chất.
Mọi người vừa nghe như vậy rất kinh ngạc, thì ra thịt hũ là có ý tứ như vậy?
Có người không nhịn được hỏi: "Phu nhân, thịt dê đã nấu chín thật sự có thể để lâu như vậy?"
Gần như người ở chỗ này đều không tin.
Sao có thể để trong thời gian dài lại không bị hư.
Chẳng qua trái lại có nghe nói mười ngày trước những hũ này được bỏ vào trong kho.
Mỗi một người đều vô cùng tò mò nhìn chằm chằm.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Mọi người nếm thử cũng biết có phải là thật hay không."
Sở dĩ miễn phí như vậy, thứ nhất là để cho người của huyện Hà Dương vui vẻ một chút, cho không khí có chút vui mừng.Thứ hai là tuyên truyền.
Nàng nói xong lấy ra một hũ thịt dê om, dùng d.a.o cạy nắp gỗ ra.
Mọi người chỉ nghe một tiếng "Phốc xuy"
Thời Khanh Lạc lại mở ốc vặn ở nắp gỗ ra.
Thanh Thanh lập tức bưng một đĩa dứ sạch sẽ đến.
Thời Khanh Lạc đổ thịt dê vào trong đĩa sứ, sau đó Thanh Thanh ra chính giữa, hâm nóng ngay trước mặt tất cả mọi người.
Rất nhanh một cổ mùi thơm thịt dê đậm đà tràn ngập bốn phía.
Không ít người không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
"Thật là thơm, cái này rất giống với mùi thơm bay ra từ xưởng của mấy ngày trước."
"Đúng đúng, chính là mùi thơm này."
"Không nghĩ để lâu như vậy, lại có thể thêm như thế, nếu là chúng ta để hai ngày thì đã bị thối rồi."
"Cũng không biết mùi vị như thế nào? Lúc trước ta ngửi được mùi thơm thì rất muốn ăn mấy miếng, đáng tiếc khi đó không bán."
"Ngửi rất thơm, chắc sẽ không khó nghe đâu."
Bây giờ giá của thịt dê không cao, mười mấy văn một cân, nhưng người của huyện thành cũng chỉ có phú hộ có thể mỗi ngày ăn thịt, rất nhiều bá tánh bình dân đều là mười ngày nửa tháng mới có thể mua một lần.
Người nghèo hơn thì là một hai tháng mới có thể ăn được một bữa.
Thật sự là Bắc Cương quá nghèo, người trong huyện lại không có nguồn thu nhập chủ yếu nào.
Nông hộ thì còn kém hơn, vốn dĩ đã nghèo, còn phải đóng thuế.
Cho nên lúc này mọi người đều nhìn chằm chằm thịt hũ đang được hâm nắm, gần như trông mòn con mắt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]