Cảm thụ ánh mắt khinh bỉ của mọi ngươi, đột nhiên Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy mất hết mặt mũi.
Trước đó ông ta đúng là quá nuôi chiều Cát Xuân Như, để cho nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, không để ý đến mặt mũi của ông ta.
Thời Khanh Lạc bĩu môi: "Tiêu Phó đô đốc, dẫn thê tử như vậy ra ngoài rốt cuộc là mất thể diện, hay là làm ông vẻ vang, trong lòng ông cũng đã hiểu rõ.""
"Ông vẫn nên thận trọng suy nghĩ về lợi đề nghị của đám người lão thái thái đi."
Tiêu lão thái thái tán thành gật đầu: "Đúng vậy, tang môn tinh như vậy, lão nhị ngươi còn giữ làm gì?"
"Quả thật nếu sợ hưu nàng ta mất thể diện, vậy trước tiên cứ biếm thê làm thiếp như lời chúng ta nói đi."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Nói như biếm thê làm thiếp không mất thể diện vậy.
Tiêu Nguyên Thạch thật sự sợ mấy người này tụm lại với nhau, làm chuyện gì làm mất mặt ông ta.
Có thể tưởng tượng được, nếu như ông ta không đồng ý đề nghị này, tiếp theo toàn bộ phủ Phó đô đốc sẽ náo loạn như thế nào.
Ông ta không nhịn được, vươn tay xoa mi tâm: "Ta sẽ suy nghĩ."
Tiếp đó nói với quản gia: "Đưa lão gia và lão phu nhân, còn có hai vị khách nữ đi nghỉ ngơi."
Lần này trái lại đám người Thời Khanh Lạc không làm khó ông ta, dù sao tương lai còn dài, đi theo quản gia đến chỗ ở.
Đám người giải tán hết, Tiêu Nguyên Thạch đứng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627526/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.