Cái gì mà còn yêu thương nàng ta, giống như ông ta với Cát Xuân Di có gì đó.
“Mấy thứ đó đã đưa cho nàng ta làm của hồi môn, nàng ta làm sao mà lấy ra được.”
Hiện tại, coi như ông ta đã nhìn thấu Cát Xuân Di rồi.
Lúc còn ở phủ tướng quân thì cố ý giả vờ khôn khéo hiểu chuyện, nhưng khi nào thân phận khác biệt lập tức lộ ra bản tính chân thật.
Cho nên trông cậy vào Cát Xuân Di lấy tiền ra, chuyện này chắc chắn không thể.
Thời Khanh Lạc nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu: “Tiền cha chồng, sự thông minh ngày thường của ông đâu hết rồi?”
Tiêu Nguyên Thạch: “…”
Ông ta thật sự rất không muốn nói chuyện với con dâu xấu này: “Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Thời Khanh Lạc chỉ tờ giấy trong tay của ông ta: “Dùng cái này đi uy h.i.ế.p đi!”
“Bây giờ, nàng ta có thể trách mắng ông, nếu thật sự có một ngày có quyền có thế, ông không phải bị chèn ép c.h.ế.t sao. Đến lúc đó, tỷ tỷ của nàng ta không những cho ông đội nón xanh, còn có thể ngồi lên đầu ông đấy.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Nói cũng thật khó nghe, nhưng ông ta lại cảm thấy có đạo lý.
Nhớ lại Cát Xuân Di ngày đó, ông ta lại tức giận.
Thời Khanh Lạc tiếp tục nói: “Ông cầm chứng cứ này, bảo người đi tìm Cát Xuân Di, có thể nói thẳng là bọn ta đến đòi bồi thường, nếu không sẽ cầm cái này đưa đến chỗ phủ doãn kinh thành.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627449/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.