Ông ta sắp không cười nổi nữa rồi: “Không cần như thế, bệnh tình của ta không quá nghiêm trọng, nhưng thái y nói là ta phải về phủ tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Cho nên mới muốn đưa các ngươi trở về.”
“Yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa, ta lại đưa các ngươi về phủ tướng quân.”
Tiêu Bạch Lê cười nhạo: “Thêm một thời gian nữa, không phải ông phải đi Bắc Cương sao?”
“Còn nói không phải ghét bỏ, nếu ông muốn chúng ta đi, cứ nói thẳng là tốt rồi.”
“Hà cớ gì cứ phải lấy cớ để giấu diếm như thế?”
Nang ấy đã đoán được, phụ thân cặn bã này mấy ngày nữa nhất sẽ chủ động đưa bọn họ đi.
Tuy rằng ở phủ tướng quân chèn ép phụ thân cặn bã này cũng rất thú vị, nhưng tỷ đệ bọn họ cũng nhớ mẫu thân, với ca ca, tẩu tẩu.
Cho nên cũng muốn trở về, hơn nữa phụ thân cặn bã kia cũng sẽ không để bọn họ ở lại đây.
Nếu còn không đi thì phụ thân cặn bã kai sẽ chủ động đuổi người.
“Nhị Lang, thu dọn đồ, nếu phủ tướng quân không chào đón chúng ta, chúng ta cũng không cần ở nơi này ăn vạ.”
Nhị Lang buồn bã nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Hóa ra Tiêu tướng quân không thích chúng ta.”
“Được, ta đi thu dọn đồ.” Sau đó vẻ mặt thể hiện sự mất mát và bi thương, xoay người rời đi.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn bộ dáng của con trai, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhưng ông ta không chịu nổi hai đứa phá của và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627429/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.